"Không được!", Giang Hạ lo lắng bước đến trước mặt Mộc Ly: "Mộc Ly, chuyện này là do vợ tôi sai, tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, bảo cô ấy nhận lỗi với cô, cô đừng nghỉ việc có được không?"

"Anh rể, chị bị đánh như vậy mà anh còn giúp người ngoài à", Cố Ngọc Hoa chạy đến đỡ Cố Ngọc Đình dậy, phẫn nộ trừng mắt với Giang Hạ. Cô ta vẫn luôn cảm thấy chị rất hạnh phúc, tìm được một người chồng yêu mình, thương mình, nhưng giờ xem ra... chưa hẳn là vậy".

"Không cần nữa", Mộc Ly thờ ơ đáp, rồi nhấc chân đi ra ngoài. Vợ của Giang Hạ không biết phân biệt phải trái, nếu cô còn tiếp tục nán lại tiệm thuốc thì nói không chừng chuyện này sẽ xảy ra lần nữa, cô cũng không định dính líu đến chuyện của vợ chồng họ.

"Mộc Ly", Giang Hạ định đuổi theo.

Cố Ngọc Đình khóc rống lên: "Giang Hạ, nếu hôm nay anh dám đuổi theo cô ta, tôi sẽ ly hôn với anh".

Giang Hạ dừng bước, nhìn Cố Ngọc Đình bằng ánh mắt thất vọng: "Ngọc Đình, tôi vẫn luôn cho rằng em là một người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nhưng lần này em thật sự khiến tôi thất vọng".

Cố Ngọc Đình sững sờ, ánh mắt cô ta nhìn Giang Hạ lộ vẻ không dám tin, lòng cô ta đau như bị người ta hung hăng đâm một đao: "Thất vọng ư? Giang Hạ, anh làm chuyện có lỗi với tôi, vậy mà anh còn có mặt mũi nói thất vọng đối với tôi ư?"

Anh ta lén lút hẹn hò người đàn bà khác sau lưng chị ta, còn cho đối phương nhiều tiền như vậy, hơn nữa, chị ta còn bị ả kia đánh, chẳng những anh không nói giúp vợ mình, mà còn bảo rằng thất vọng đối với chị ta. Người nên thất vọng phải là chị ta mới đúng.

"Anh rể, sao anh có thể nói như vậy, rõ ràng là anh làm sai trước", Cố Ngọc Hoa vỗ vai an ủi Cố Ngọc Đình, trong mắt cô ta tràn đầy lo lắng. Chị yêu anh như vậy, sao chị có thể chịu được khi nghe những lời đó.

Giang Hạ bật cười nói: "Hai người có biết tôi và cô ấy có quan hệ như thế nào không mà dám xông đến gây rắc rối cho người ta?"

"Quan hệ gì hả? Chắc chắn là quan hệ bất chính rồi, bằng không thì sao anh lại phải cho cô ta nhiều tiền như vậy?", Cố Ngọc Đình chất vấn. Là 3 vạn đấy, chứ đâu phải 30 tệ!

Giang Hạ hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng: "Cô ấy là bác sĩ do tôi mời về, tôi cho cô ấy tiền là vì cô ấy đã bán cho tôi một cây nhân sâm trăm năm".

"Anh tưởng tôi sẽ tin à?", Cố Ngọc Đình nhìn Giang Hạ bằng ánh mắt trào phúng.

"Tin hay không tùy em", Giang Hạ xanh mặt bước ra ngoài, ông ta cần phải giữ lại Mộc Ly.

"Giang Hạ, anh đứng lại đó cho tôi, anh là tên không có lương tâm, tôi đối tốt với anh như vậy, sao anh có thể đối xử với tôi thế hả, huhuhu...", Cố Ngọc Đình điên cuồng gào thét, chị ta ngã vật ra đất, ôm mặt khóc lóc.

"Chị!", Cố Ngọc Hoa ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn Cố Ngọc Đình.

Giang Hạ đi xuyên qua đám người vây hóng hớt chuyện, chuyện lần này khiến anh ta có cảm giác mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Mộc Ly quay về tiệm thuốc, dọn dẹp đồ đạc của mình, thật ra cũng chỉ có một túi nhỏ.

"Tiểu thần y, cô đi đâu vậy?", nhìn thấy Mộc Ly xách đồ đi ra, Vương Hiểu Phượng tò mò hỏi.

Mộc Ly nhìn Vương Hiểu Phượng, mỉm cười nói: "Sau này tôi sẽ không đến tiệm thuốc làm nữa".

"Vì sao?", tất cả mọi người đều tò mò nhìn Mộc Ly. Không phải cô ấy đang làm rất tốt sao? Sao lại không làm nữa?

"Không có gì, chỉ đơn giản là không muốn làm nữa thôi, tôi về đây", Mộc Ly khẽ gật đầu với mọi người rồi đi ra ngoài.

Bước ra khỏi tiệm thuốc, liếc nhìn chiếc xe đạp dựng bên đường, cô bèn xoay người, đưa chìa khóa cho Vương Hiểu Phượng: "Phiền cô giúp tôi trả lại chìa khóa cho chủ nhiệm Giang".

"Tiểu thần y, có phải cô và chủ nhiệm Giang cãi nhau không?", Vương Hiểu Phượng tiếp nhận chìa khóa.

"Không có", Mộc Ly lắc đầu cười, nhấc chân rời đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play