Sùng Minh Đại Điện chia thành chính điện, tả điện và hữu điện, phía sau còn có một cung uyển. Mái hiên của các điện phụ không cao bằng chính điện, nên không được gọi là "điện" theo đúng nghĩa, mà thường được dùng làm nơi nghỉ trưa và dùng bữa cho đám thiếu gia.

Chính điện là nơi học tập, có quy định rõ ràng: Không được ăn uống, không được nghỉ ngơi, không được đùa giỡn.

Hứa Đa Phúc bước vào đại điện, nói là đến sớm, nhưng trong điện đã có lác đác bạn học đến, ước chừng ba bốn mươi người, vẫn còn khá đông. Ban đầu, nơi này chỉ nhận con cháu của quan viên từ tứ phẩm trở lên. Những quan viên không có con nhỏ đúng tuổi để nhập học còn phải tiếc nuối thở dài, không cam lòng bỏ lỡ suất danh ngạch.

Mấy quan viên kia tuy trong bụng âm thầm sợ hãi, nhưng con cái được vào cung đọc sách chắc chắn sẽ là một vinh dự lớn lao, xưa kia trong triều cũng có chuyện này, nhưng đó đều chỉ là bồi hoàng tử đọc sách, làm thư đồng, hơn nữa việc chọn người đều do cữu gia, ngoại thích của các vị hoàng tử quyết định, đâu đến lượt con cái của các đại thần bình thường.

Vì thế, sau khi chiếu chỉ ban xuống, không chỉ con cái quan viên tứ phẩm, mà còn có những thân vương hoàng tộc muốn nịnh bợ tân hoàng, đều chủ động dâng sớ cầu ân điển, muốn đưa con cái nhà mình vào cung đọc sách.

Ninh Võ Đế chấp thuận, thậm chí còn có tông thân nước mắt ròng ròng đích thân vào cung khấu tạ long ân.

Đúng là lũ cáo già.

Hai năm trôi qua, Cung Học mở rộng thêm lớp dạy học.

Đại điện có thể chứa hai ba trăm người, nên bốn mươi người ngồi vẫn còn rất rộng rãi. Lúc này còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ học, các bạn học kẻ đứng người ngồi, tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm.

Khi mới vào cung đọc sách, mọi người còn nơm nớp lo sợ, hết mực nghiêm túc, trưởng bối trong nhà, gia chủ, tổ phụ tổ mẫu đều ân cần dạy bảo dặn dò, đã vào cung đọc sách thì phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, cung quy nghiêm ngặt blah blah.

Hai năm trôi qua, mọi người sớm đã quen với cuộc sống ở Cung Học, lá gan đều đã lớn hơn, cũng thả lỏng đi nhiều. Rốt cuộc ở đây người lớn tuổi nhất cũng chỉ mười hai tuổi, đều là một đám trẻ con, bản tính vốn là vậy.

Thánh Thượng cũng chưa bao giờ đến kiểm tra, còn thái phó tuy nghiêm khắc, nhưng chỉ cần làm xong bài tập đầy đủ thì cũng không quá khắt khe.

Hơn nữa, thái phó hiện giờ vẫn còn chưa đến đâu.

Sợ cái gì chứ.

Nếu Thái phó đến, thái giám người hầu bên ngoài sẽ thông báo.

Vị trí Hứa Đa Phúc ở hàng phía trước, lần đầu tiên đi học ở trường học cổ đại cậu còn thấy rất mới lạ, bất quá đợi vào phòng học ngồi một lát, phát hiện cũng không khác gì trường tiểu học hiện đại, mọi người tụ tập thành nhóm nhỏ nói chuyện phiếm, bên cạnh cậu không có một ai, xung quanh hai ba mét là khoảng trống.

Các nhóm nhỏ thường có ba loại: hài tử hoàng gia tông thất, văn thần, võ quan.

Hứa Đa Phúc: “Ủa, thế sao mình biết mấy cái này nhỉ?”

Lạ thật.

Cung Học còn có một quy định, không được mang thư đồng hạ nhân vào, trừ thái giám — bởi vậy con cháu hoàng thất tông thân đều sẽ có thái giám hầu hạ, nhưng chỉ được mang một người, hơn nữa không được vào đại điện, phải ở ngoài điện chờ. Con cái nhà quan viên bình thường thì được người hầu trong nhà đưa đến cửa cung, sau đó phải dừng lại chờ ở hữu dịch môn.

Chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Hứa Đa Phúc.

Cậu vừa không thuộc nhóm quan văn, cũng không thuộc nhóm võ quan, càng không thể là hoàng gia tông thân — nhóm hoàng gia tông thân có chút ghét bỏ Hứa Đa Phúc, gia đình bọn họ tuy rằng cách đương kim Thánh Thượng rất xa, nhưng nếu lật xem gia phả thì cũng được xem như là họ hàng xa, dù sao huyết thống của họ cũng dính chút quý tộc.

Hứa Đa Phúc nói thẳng ra chính là con của thái giám.

Thái giám là nô tài hầu hạ hoàng gia, Cửu Thiên Tuế Hứa Tiểu Mãn quyền thế lớn đến đâu, chẳng phải cũng chỉ là thái giám sao? Hứa Đa Phúc là con nuôi của Hứa Tiểu Mãn, huyết mạch trên người bị coi là thấp kém. Con cháu tông thân trong lòng khinh bỉ, nhưng vì kiêng dè quyền thế của Hứa Tiểu Mãn, nên họ chọn cách xa lánh, không thèm để ý đến Hứa Đa Phúc là được.

Ngồi chưa đến một khắc, Hứa Đa Phúc liền hiểu rõ tình cảnh của mình trong lớp.

Đứa trẻ đáng thương.

Ta thấy đáng thương cho chính bản thân ta.

Ở trong lớp làm người vô hình đã hai năm. Đám hoàng thân quốc thích thì lạnh nhạt còn đỡ, chứ còn đám con cháu quan văn, nghe trưởng bối trong nhà mắng Hứa Tiểu Mãn là gian nịnh, bị ảnh hưởng bởi không khí đó, nên nhiều lúc còn hay bóng gió châm chọc Hứa Đa Phúc vài câu.

Trước đây không dám, một là vì còn nhỏ, mới vào cung chưa hiểu chuyện triều đình. Nhưng sau gần hai năm học hành, biết được nhiều chữ  hơn, lá gan cũng vì thế lớn lên, lấy nghĩa tử của gian nịnh làm mục tiêu, chúng nó tụ lại thành một nhóm, có một đứa được các bạn học khác vây quanh, trở thành lão đại của nhóm nhỏ, quả thật rất có mặt mũi, rất oai phong.

Quan văn có khí chất, châm chọc con trai thái giám là thanh cao, sẽ được khen ngợi. Nhát gan, sợ sệt, không dám ra mặt mỉa mai Hứa Đa Phúc, mới bị cười nhạo.

Giờ phút này, bốn nhóm nhỏ quan văn trong lớp đều đang nói chuyện về Hứa Đa Phúc.

“Nó không mách lẻo, vẫn tốt vẫn tốt, mấy ngày nay ta còn có chút sợ hãi, sợ gây họa cho cả nhà.” Kẻ nhát gan nhẹ nhàng thở ra.

“Ta cũng vậy, chỉ sợ Đông Xưởng đến nhà ta bắt người đi.”

“Nghe nói hôm qua Thánh Thượng còn triệu Hứa Đa Phúc đến dùng bữa, ta đây còn chưa từng gặp Thánh Thượng đâu.”

“Hứa Đa Phúc dựa vào cái gì chứ.” Giọng nói chua chát.

“Đúng vậy, một đứa con nuôi của thái giám, xuất thân như vậy, vốn nên giống như những thái giám hầu hạ ở nội vụ phủ, phải bị đứng ở ngoài điện.” Hiện giờ lại có thể cùng thánh nhân dùng bữa.

Thật ghen tị.

Đỗ Xung mấy ngày nay cũng thấy sợ, nhưng hiện tại chắc chắn không thể nói như vậy, sẽ bị Điền Văn Hạ coi thường.

“Sợ cái gì.” Điền Văn Hạ nghe đến đây lên tiếng, khó chịu nhìn hai người kia, thật là không có cốt khí, ánh mắt hắn khinh miệt, thở hắt một hơi, ngoài miệng nói: “Nếu nó dám mách lẻo, ta cũng không sợ, hiện giờ coi như nó biết thân biết phận, sau này tốt nhất nên ngoan ngoãn mà sống.” Giọng còn cố ý nói lớn.

Những người khác có chút sợ Hứa Đa Phúc sẽ nghe thấy, theo bản năng nhìn về phía hàng ghế phía trước, kết quả phát hiện bóng dáng Hứa Đa Phúc không nhúc nhích, cậu vẫn ngồi ở đó, đầu cũng không dám quay lại nhìn, là chúng nó biết đối phương khẳng định đã nghe thấy.

Thằng Hứa Đa Phúc này thật là nhát gan.

Vì thế những người khác đều phụ họa theo Điền Văn Hạ, lấy Điền Văn Hạ làm đầu.

Điền thị là vọng tộc ở Thịnh Đô, tổ tiên nhiều đời làm quan, từng còn có cả các lão nữa, bất quá đó đều là chuyện của tiền triều.

Có người muốn khoe khoang, trẻ con ra vẻ người lớn liền muốn nói vài chuyện khác biệt, tỷ như chuyện chính sự trong triều, lúc này liền nói với Điền Văn Hạ: “Văn Hạ, ngươi biết Đông Xưởng lại bắt một vị quan tốt nữa không?”

“Minh Ngải, bộ Hộ.” Điền Văn Hạ dùng ánh mắt khinh bỉ ‘nghe được chút tin vỉa hè này còn dám khoe khoang trước mặt ta’ nhìn đối phương, hơi hếch cằm, kiêu ngạo nói: “Chuyện của ngày hôm qua rồi.”

“Điền Văn Hạ ngươi biết nhiều thật đó.”

“Thì ra tên là Minh Ngải.”

“Bộ Hộ? Vậy chẳng phải là thuộc hạ của cha ngươi sao?”

“Cha Hứa Đa Phúc bắt thuộc hạ của phụ thân ngươi?”

“Đông Xưởng cũng quá ngang ngược đi.”

Không biết ai châm ngòi Điền Văn Hạ, tóm lại Điền Văn Hạ đã nổi giận, giọng nói càng lớn hơn, nhìn về phía bóng dáng hàng đầu, nói: “Chó săn Đông Xưởng, hãm hại trung lương, Hứa Đa Phúc ngươi cũng đã biết chữ hai năm rồi, vậy ngươi nói xem, ai đúng ai sai, ai là trung thần ai là gian nịnh có thể giết.”

Bàn tay nhỏ xíu như hạt đậu của Hứa Đa Phúc run rẩy siết chặt dưới gầm bàn.

Hứa Đa Phúc quay đầu lại nhìn về phía Điền Văn Hạ cách đó không xa đang chất vấn cậu.

Trong chốc lát, Sùng Minh Đại Điện vừa mới còn đang xì xào bàn tán bỗng chốc liền yên tĩnh trở lại.

Con cháu tông thất thì đứng xem náo nhiệt, còn đám võ quan thì không phân rõ trắng đen, lại bắt đầu "tranh luận" ầm ĩ.

Hứa Đa Phúc đứng lên đi vài bước, đáy mắt Điền Văn Hạ liền hiện lên vẻ kinh ngạc Hứa Đa Phúc bây giờ sao lại khác như vậy, nhưng ngay giây tiếp theo, Hứa Đa Phúc bỗng cười một tiếng. Điền Văn Hạ thấy vậy lập tức khinh thường, thậm chí khinh miệt hừ lạnh một tiếng Hứa Đa Phúc chắc chắn sẽ không dám cãi lại cậu ta’, dù có cãi, một mình Hứa Đa Phúc cũng không thể nói lại được mấy người bọn họ.

“Ngươi là ai? Làm quan ở nha môn nào? Quan mấy phẩm?” Hứa Đa Phúc hỏi.

Điền Văn Hạ khinh miệt nói: “Cái gì làm hay không làm quan, đại gia còn đang học trong đại điện, Hứa Đa Phúc ngươi ngốc xong chưa vậy.”

“Ngươi đã không có chức quan trên người, lại không phải Thánh Thượng, Đông Xưởng bắt người, Minh Ngải là tốt hay xấu, là trung hay gian ngươi biết được sao?”

“Ngươi!”

Hứa Đa Phúc cướp lời: “Cha ta bắt người, còn chưa đến lượt ngươi ở đây phán xét đúng hay sai.” Cậu ngẩng đầu nhìn Điền Văn Hạ đáng ghét, cậu lại hơi lùn một chút’, sau đó giơ nắm tay nhỏ xíu như hạt đậu mềm mại lên: “Điền Văn Hạ, cái này là thứ ngươi có thể phán xét rõ ràng, biết là cái gì không?”

“Tay ngươi ——”

“Sai.” Nắm tay nhỏ xíu như hạt đậu của Hứa Đa Phúc liền giáng xuống đầu Điền Văn Hạ.

Mọi người đều sững sờ, không ai ngờ rằng Hứa Đa Phúc lại dám ra tay đánh Điền Văn Hạ ngay trong Sùng Minh Đại Điện.

Các hoàng thân tông thất, con cháu võ quan vây xem náo nhiệt: ??? Hả???

Chuyện gì vừa xảy ra?

Hứa Đa Phúc đánh Điền Văn Hạ?

A!

Điền Văn Hạ phản ứng lại, tức đến nổ phổi, cậu ta là con cháu Điền thị, Điền thị ở Thịnh Đô, ngoài cha cậu ta ra, thì từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám động vào một ngón tay của cậu ta. Giờ đây lại bị thằng nghĩa tử của thái giám hôi hám đánh.

Đau thì không đau, nhưng vô cùng nhục nhã.

Điền Văn Hạ ra tay, Hứa Đa Phúc cũng ra tay, thái giám đang chờ ngoài điện cũng chạy vọt vào.

Sùng Minh Đại Điện lập tức ầm ĩ, náo loạn thành một đoàn. Trong đại điện có quy định không được đùa giỡn, ý là không được đuổi nhau chơi đùa, trong hai năm nay chưa từng có ai vi phạm, mà giờ đây đã triệt để nổ ra  một vụ ẩu đả.

Thái phó đến cũng không ai quản.

-

Ngoài Tuyên Chính Điện.

Tiểu thái giám sợ đến mức một đường vừa đi vừa chạy đến, bị nội thị hầu hạ ở Tuyên Chính Điện nhẹ giọng quát lớn một trận, cũng không nhìn xem đây là địa giới nào, sao có thể hấp tấp bộp chộp mà chạy như vậy.

“Tiểu nhân thất thố, nhưng thực sự có việc lớn không hay, tiểu công tử ở Sùng Minh Đại Điện đánh nhau với Điền thiếu gia.”

Triệu Nhị Hỉ đứng trước cửa điện, cao giọng: “Cái gì!” Bước nhanh đến: “Tiểu công tử có bị thương không?”

“Không biết.” Tiểu thái giám nuốt nước bọt, hắn vừa thấy hỗn loạn liền chạy đến đây truyền tin.

Triệu Nhị Hỉ nóng nảy: “Tiểu Lộ Tử, ngươi mau đi thỉnh thái y, còn ta đi bẩm báo Thánh Thượng.”

Ninh Võ Đế đang ở Tuyên Chính Điện cùng đại thần thảo luận chính sự, người không liên quan một mực không được vào tiếp kiến, cũng không cần nội thị hầu hạBình thường, Triệu Nhị Hỉ chỉ đứng ngoài cửa ngẩn ngơ, lúc này vội vội vàng vàng trực tiếp xông vào Tuyên Chính Điện.

Trọng Thành thấy Triệu Nhị Hỉ tiến vào, dừng việc thảo luận chính sự lại. Triệu Nhị Hỉ rất biết chừng mực, nếu không phải việc gấp thì sẽ không dám vào.

Các quan viên trong điện liền lặng lẽ chờ đợi.

“Thánh Thượng, Sùng Minh Đại Điện có tin, Điền thiếu gia cùng Hứa tiểu công tử đánh nhau rồi.”

Truyền lời cũng là một loại bản lĩnh.

Các quan viên nghe tin xong đều ngẩn ra. Điền thiếu gia này là con trai Hộ Bộ Thượng Thư? Sao hôm nay lại ra tay đánh Hứa Đa Phúccó phải vì chuyện hôm qua Minh Ngải bị bắt, Điền Thượng Thư tức giận nên dạy dỗ không? Nhưng cũng không thể ra tay vào lúc này chứ.

Mấy người lén lút ngẩng đầu nhìn về phía Thánh Thượng, mơ hồ thấy Thánh Thượng dường như đang cười?

“Phái thái y xem sao.” Trọng Thành nói xong, lại nói thêm một câu: “Triệu Nhị Hỉ, ngươi cũng đi theo.”

“Vâng, nô tài biết rồi ạ.” Triệu Nhị Hỉ lui ra khỏi Tuyên Chính Điện, thúc ngựa thẳng đến Sùng Minh Đại Điện. Tên họ Điền chó chết này, dám động thủ với Tiểu Đa Phúc.

-

Hứa Đa Phúc chẳng quen gì với Điền Văn Hạ, cậu vốn không thân với bạn học nào, nhưng nghe Điền Văn Hạ và đám bạn học trò chuyện, khiến cậu nhớ lại cốt truyện quan trọng. Cha của Điền Văn Hạ, gã cẩu quan này, cậu biết rõ.

Lúc trước đọc truyện suýt nữa tức chết cậu.

Vị cẩu quan này kết bè kết phái, rõ ràng là một tên đại tham quan, tay chân vươn khắp nơi, thậm chí còn dám buôn bán quan chức. Phàm là những châu phủ giàu có, đều có người nhà gã cài vào làm quan, tham thì không ai tham bằng, đến cả bạc cứu tế cũng không tha, cũng phải bớt lại một phần cho gã.

Hồi đó đọc truyện, tác giả chê trước khen sau, , giống như khi Đông Xưởng bắt người, kẻ nào bị bắt thì trên triều đình lập tức có cẩu quan ra mặt chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen, miệng hô Đông Xưởng lạm quyền, bắt người bừa bãi, hãm hại trung lương. Dư luận dấy lên, ép Ninh Võ Đế buộc phải giơ cao đánh khẽ. Hứa Đa Phúc lúc ấy nghẹn tức bụng, sau lại cảm thấy thống khoái vô cùngcha cậu đem toàn bộ tội chứng của cẩu quan liệt kê ra từng cái một, bằng chứng như núi, khiến người người hả hê, lòng dân khoái trá.

Nghe Điền Văn Hạ nói nhảm, Hứa Đa Phúc liền nhớ lại tất cả.

Lúc này cứ dùng nắm đấm để dạy dỗ thôi, vì rất nhanh Điền Văn Hạ sẽ chẳng còn là bạn học của cậu nữa.

Cha ngươi tham, ta đánh ngươi, ngươi đáng đời!

Tác giả có lời:

Hôm nay tan học, Hứa Đa Phúc luyện cười trước gương.

Trục Nguyệt khó hiểu hỏi.

Hứa Đa Phúc hồi tưởng: Hôm nay ta cười lạnh, vậy mà Điền Văn Hạ lại không bị khí thế lạnh lẽo của ta dọa, ngược lại còn thả lỏng hơn!

Trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của tiểu đậu bao đang cười, mềm mại ngọt ngào nhẹ nhàng phúc hậu và vô hại.

Trục Nguyệt: … [Biết nói gì đây.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play