Hứa Đa Phúc chẳng hề hấn gì, trên cơ thể cũng không có một vết thương nào.
Thái giám đưa cậu đi học tên là Vương Viên Viên, tên nghe thì nhẹ nhàng, nhưng thực ra là một người biết võ, dáng vẻ bình thường, nếu ném vào đám thái giám thì khó mà phân biệt được ai với ai, chiều cao cũng trung bình, ngày thường hay cúi lưng, trông càng lùn.
Ước chừng hơn hai mươi lăm tuổi.
Một “lão thái giám” như vậy, trong Sùng Minh Đại Điện ầm ĩ hôm đó, khi tay Điền Văn Hạ vừa giơ lên, chẳng ai thấy rõ Vương Viên Viên đến bên cạnh Hứa Đa Phúc thế nào. Chỉ biết hắn như bắt gà, túm lấy Điền Văn Hạ, đồng thời giọng the thé hét: Điền thiếu gia đánh người!
Hứa Đa Phúc không những thế còn cào Điền Văn Hạ vài cái.
Đại thắng toàn diện.
Sau đó, cậu ngã lăn ra đất, ăn vạ. Cha Điền Văn Hạ không biết xấu hổ, vài ngày sau còn lật lọng đổi trắng thay đen trên triều. Giờ cậu là trẻ con, chẳng cần mặt mũi. Hứa Đa Phúc vốn định giả vờ lăn ra đất, ai ngờ phía sau lại trở nên mềm mại, hóa ra là Vương Viên Viên đã kịp thời ôm lấy cậu.
Hai người vừa đối diện nhau, trong khoảnh khắc sét đánh, Hứa Đa Phúc nhanh trí, giả vờ ngất đi.
Triệu Nhị Hỉ dẫn đồ đệ đến Sùng Minh Đại Điện, há miệng liền hỏi tiểu công tử đâu, thái y đâu.
“Tiểu công tử bị đánh ngất rồi, thái y đang ở hậu viện bắt mạch.”
Rõ ràng đã vào thu từ lâu, trời cũng mát mẻ, nhưng lúc này Triệu Nhị Hỉ lại cảm thấy đầu óc nóng bừng, suýt nữa thì ngất đi, may mà có đồ đệ bên cạnh đỡ lấy, gọi sư phụ. Triệu Nhị Hỉ mới trấn tĩnh lại, nói: “Mau dẫn đường.”
Đến hậu viện.
Triệu Nhị Hỉ mặt vốn đầy vẻ lo lắng, lúc tới nơi, ánh mắt nhìn thấy Vương Viên Viên đang đứng ở góc, liền lập tức bình tĩnh lại. Gã này thân thủ tốt, vào được Đông Xưởng cũng chẳng thành vấn đề, trước đây còn từng cùng đốc chủ theo Vương gia đánh vào Thịnh Đô.
Trong chớp mắt, ánh mắt bọn họ chạm nhau, một cuộc đối đáp liền thầm lặng diễn ra.
"Tiểu Đa Phúc bị thương ư?"
"Ngài xem ta chết chưa?"
Ý là, ta chưa chết, ai dám động vào Tiểu Đa Phúc.
Triệu Nhị Hỉ hoàn toàn yên tâm, nghĩ kĩ thì lập tức hiểu ra. Nếu không thì làm sao có thể ngồi lên vị trí đại tổng quản, không chỉ biết xem xét thời thế, mà còn biết một số “bí mật” không thể nói ra. Thánh Thượng và đốc chủ không nhắc đến, hắn cũng phải giả ngu tỏ vẻ không biết, nhưng bên trong nặng nhẹ ra sao, hắn phải nắm rõ.
Sau đó, hắn giả bộ hỏi thái y rồi giải quyết hậu quả.
Thái y nói một hồi, rằng Hứa công tử vì kinh hãi quá độ nên cần tĩnh dưỡng v.v... Triệu Nhị Hỉ gật đầu, rồi lại quay vào đại điện hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhóm nhỏ do Điền Văn Hạ cầm đầu thấy Triệu công công, thi nhau kể hết sạch mọi chuyện.
Triệu Nhị Hỉ nghe xong, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ, nhưng trong lòng đã hiểu rõ sự việc. Rõ ràng Tiểu Đa Phúc là người xông lên trước, ra tay trước cũng là Tiểu Đa Phúc, việc này cần phải nói theo cách khác.
“Người nói, Hứa Đa Phúc đột nhiên vô duyên vô cớ đứng lên đánh Điền Văn Hạ? Không có tranh chấp gì sao?” Triệu Nhị Hỉ hỏi.
Tiểu đồng học gật đầu: “Đúng vậy.” Mình vừa mới nói qua rồi mà.
“Điền Văn Hạ cái gì cũng chưa nói, Hứa Đa Phúc liền động thủ? Vậy sao Hứa Đa Phúc lại ngất xỉu bị thương nặng, còn Điền Văn Hạ thì không bị làm sao hết?” Triệu Nhị Hỉ hỏi ngược lại, mặt trầm xuống, “Kể lại từ đầu đến cuối một cách rõ ràng.”
“Không được bao che cho ai.”
Đỗ Xung vừa nghe hai chữ ‘bao che’, tim bỗng đập nhanh, cậu ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn… Triệu công công nói như thể thay Thánh Thượng đến điều tra rõ rãng vụ đánh người ở Sùng Minh Đại Điện vậy, nhưng lời trong lời ngoài dường như đều thiên vị Hứa Đa Phúc.
Cũng phải, Triệu Nhị Hỉ cũng là một hoạn quan, cũng là hoạn quan xuất thân từ Vu Châu.
Hoạn quan giúp hoạn quan.
Đỗ Xung trong lòng vừa khinh bỉ vừa tức giận, nhưng lúc này không khí không được tốt cho lắm, cậu ta không dám mạo muội mở miệng, sợ liên lụy phụ thân trong nhà, cùng suy nghĩ với cậu ta còn có các con cháu nhà khác.
Một trận giằng co, cuối cùng là một con cháu tông thất đứng ra nói: “Triệu công công, kỳ thật chuyện hôm nay, Hứa Đa Phúc và Điền Văn Hạ phát sinh tranh chấp, muốn nói nguyên nhân thì phải nói từ mấy ngày trước.”
Triệu Nhị Hỉ ồ một tiếng, nhìn về phía đối phương, là tôn nhi của Bình Xương công chúa – mạch con trưởng của Thái Tổ, quả nhiên thông minh. Sắc mặt hắn không khỏi hòa hoãn hơn, Giọng điệu cũng khách khí, nói: “Cụ thể thế nào, ngài kể cho nô tài nghe đi.”
Lý Ngang trong lòng vui vẻ, cảm thấy như mình đã đoán đúng rồi. Hắn mới mười một tuổi, mặc dù thông tuệ lão làng, nhưng lúc này trên mặt vẫn lộ ra vài phần biểu cảm. Triệu Nhị Hỉ thấy vậy liền cổ vũ để đối phương tiếp tục kể tiếp.
…
Triệu Nhị Hỉ càng nghe ánh mắt càng trầm xuống, nghe xong liền gật đầu chuẩn bị trở về tấu trình.
Ai ngờ, hắn còn chưa đi, trong điện đã có thái giám đến truyền khẩu dụ của Thánh Thượng.
Mọi người xôn xao hành lễ nghe thánh dụ. Khẩu dụ của Ninh Võ Đế có hai điều: một là phê phán Điền Văn Hạ con trai Điền Minh vì đã động thủ trong đại điện, hành vi thô lỗ, lỗ mãng điên cuồng, đuổi khỏi Cung Học, trở về phủ đóng cửa sám hối. Thứ hai là cho Hứa Đa Phúc tĩnh dưỡng thân thể.
Đáy mắt Đỗ Xung mơ mịt, trong lòng lạnh lẽo.
Đại thái giám Triệu Nhị Hỉ còn chưa kịp trở về biện bạch cho Hứa Đa Phúc, tại vì sao Thánh Thượng lại trách phạt Điền Văn Hạ trước, mà không trách cứ Hứa Đa Phúc, rõ ràng là Hứa Đa Phúc ra tay trước mà.
Trong lòng cậu ta không dám nói Thánh Thượng không phân biệt được thị phi – vì đó là đại nghịch bất đạo.
Mơ hồ nhớ đến câu Hứa Đa Phúc đã nói: “Minh Ngải là gian hay là trung, sao ngươi biết được?”
Đỗ Xung trong lòng rối bời, cậu ta còn nhỏ tuổi, nhưng lúc này dường như đã nhìn thấu được điều gì đó. Bề ngoài nhìn thấy và những gì thực sự xảy ra là rắc rối phức tạp, cậu ta không nhìn rõ.
Rốt cuộc ai đúng ai sai, cậu ta không hiểu.
Hôm nay Cung Học đại điện dừng lại tại đây, các thái giám sau đó liền hộ tống các vị thiếu gia ra cung về phủ.
Hứa Đa Phúc được Vương Viên Viên ôm trở về.
Triệu Nhị Hỉ nhìn thân thể gầy gò của Tiểu Đa Phúc, nghĩ đến lời Lý Ngang vừa nói, không khỏi mắt đỏ hoe vì giận, Đa Phúc rốt cuộc đã phải chịu ủy khuất lớn đến nhường nào chứ, thật đáng thương.
-
Tuyên Chính Điện
Các thần tử thảo luận chính sự đã lui ra. Vị quan viên chính ngũ phẩm đã thỉnh cầu và bày tỏ sự ủng hộ cho Minh Ngải bị hạ ngục — sau lưng toàn triều, các nha môn liền biết con trai Điền thượng thư Điền Văn Hạ xảy ra ẩu đả với Hứa Đa Phúc trong Sùng Minh Đại Điện.
Nước bị khuấy càng đục, các quan văn vốn ban đầu chỉ trích gay gắt đốc chủ Đông Xưởng Hứa Tiểu Mãn, giờ phút này lại im bặt, có chút đắn đo không rõ rốt cuộc ai đúng ai sai, không dám vội mạo hiểm đứng về phe nào.
Nhìn như là chuyện nhỏ trẻ con đùa giỡn, nhưng… không thể coi thường.
“Trong Thái Cực Cung không có việc nào nhỏ, trước đừng đứng về phe nào, Điền gia hoành hành ở Thịnh Đô hiện giờ…”
“Thánh Thượng thủ đoạn lôi đình, hơi có chút bóng dáng của Thái Tổ.”
Thái Tổ.... Vài vị quan viên đồng thời nghĩ đến điều gì đó, nhìn nhau, không dám suy nghĩ sâu xa nữa.
Triệu Nhị Hỉ vào điện bẩm báo, trước hết nói tiểu công tử không có gì đáng ngại.
“Có Vương Viên Viên bảo vệ, trẫm biết, sẽ không có sai sót.” Trọng Thành nói.
Triệu Nhị Hỉ nghĩ thầm, Thánh Thượng tuy miệng nói thế, nhưng thật ra vẫn rất lo lắng, vừa nãy hắn vào còn thấy Thánh Thượng ngừng bút.
“Thánh Thượng, bốn ngày trước tiểu công tử gặp mưa bị phong hàn phát sốt cũng là có nguyên do…” Triệu Nhị Hỉ đem những gì vừa nghe được, kể lại đầu đuôi chi tiết, “Lời của Lý Ngang nói, trong Cung Học mượn đề tài biện luận, Điền Văn Hạ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói đốc chủ Hứa đại nhân là gian nịnh họa quốc – tiểu công tử hiếu thuận, bị mọi người chỉ trích, biện luận không lại nên chạy ra ngoài rồi bị dầm mưa.”
Nói xong một số thứ, Triệu Nhị Hỉ nhìn sắc mặt Thánh Thượng liền không dám nói tiếp nữa.
Bàn tay xương khớp rõ ràng đang cầm bút của Trọng Thành bỗng trắng bệch.
“Đã biết.” Giọng nói vừa lạnh mà vừa nghiêm.
Triệu Nhị Hỉ biết Thánh Thượng tức giận, phàm là chuyện liên quan đến đốc chủ, dù chỉ là vài câu cũng là đại sự. Nhưng nói thật, Hứa Tiểu Mãn có giết người tay dính máu, đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, chiến tranh ngươi chết ta sống, có những người đáng giết, nhưng đối với lưu dân và bá tánh ở tầng dưới chót, y đối đãi chân thành, chẳng ai chê.
Có lẽ đều xuất thân từ bá tánh nghèo khổ, phàm là gia cảnh có thể duy trì được cuộc sống, nhà ai lại bán con trai vào cung làm hoạn quan?
Đương nhiên, gian nịnh hoạn quan cũng không phải không có, nhưng…
Triệu Nhị Hỉ dùng một câu tục ngữ dân gian: “Một ổ không ngủ hai loại người”. Thánh Thượng yêu dân như con, chỉ là đôi khi đối với quan viên sát tâm nặng hơn một chút, nhưng đó cũng là trừng phạt đúng tội, những kẻ bị giết đều là tham quan tồi tệ.
-
Hứa Đa Phúc không biết cú đấm của mình đã khuấy động bên ngoài một trận long trời lở đất, các quan viên Thịnh Đô mấy ngày liền như đi trên băng mỏng, phỏng đoán mấy ngày liền. Cậu hiện tại lại không có góc nhìn của người đọc, chỉ có hơi lo lắng, cha cậu liệu còn có thể chịu được hai chương uất ức nữa không, hẳn là không thể nào.
Cậu cũng không sợ mình biến khéo thành vụng.
Nếu cậu không biết mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết, không biết nội dung tiểu thuyết, không có góc nhìn của Thượng đế, chắc chắn sẽ sợ hãi mà cảm thấy bất an.
Bởi vì cậu và cha cậu vừa nhìn đã biết là pháo hôi có kết cục rất thảm rồi.
Thứ nhất: Cậu là con trai của hoạn quan.
Cho dù Hứa Đa Phúc là một sinh viên khoa học tự nhiên, cũng phải biết rằng, trong lịch sử cổ đại, hoạn quan thái giám mười phần thì tám chín phần đều là kẻ xấu, không có ai có kết cục tốt cả, là kiểu chết rất thảm đó.
Nhưng khoan—
Trong tiểu thuyết, hoàng đế quyền lực nhất triều đại này là kẻ si mê cha cậu, he he he.
Hứa Đa Phúc lật người, vắt chéo chân.
Thứ hai: Dựa theo tên sách “Thái Giám Nam Hậu Của Bạo Quân” quốc gia này sớm muộn gì cũng xong, đó là bởi vì cha cậu chết, hoàng đế cuối cùng trở thành bạo quân. Nhưng hiện tại cha cậu còn chưa chết, cậu vẫn nhớ rõ ngày cha cậu trúng mai phục bị ám sát.
Nhớ rõ mồn một.
Hứa Đa Phúc bỏ chân xuống, sắc mặt nghiêm túc đoan chính.
Thứ ba: Kỳ thật còn có một bí mật lớn, người ngoài cũng không biết. Cậu, Hứa Đa Phúc, thật ra không phải là đứa trẻ được Cửu thiên tuế - Hứa Tiểu Mãn nhặt về từ đống rác.
Cậu là con ruột của cha cậu!
Lúc trước khi Hứa Đa Phúc nhìn thấy chương này, vô cùng hoảng hốt, liền kéo xuống cuối cùng của phần văn án, như sét đánh giữa trời quang, nhìn thấy hai chữ lớn: [Sinh con].
Văn sinh con.
Hả?
Có ý gì?
Ai sinh ai?
Ý nói nam nhân, không, thái giám Hứa Tiểu Mãn sinh ai?
Sinh với ai?
Hứa Đa Phúc run tay gõ bình luận. Bài đăng sau đó nhanh chóng nổi sóng.
【??? Văn sinh con, các bạn nói với ai sinh.】
【Cậu xem cột vai chính đi, Hứa Tiểu Mãn với gian phu cạnh bên á.】
【he he, cái tên Trọng Thành muộn tao này quả thực rất thích nửa đêm lẻn vào chỗ ở của thái giám của Hứa Tiểu Mãn, rồi “lái xe” ầm ầm.】
【Trọng Thành nhìn trông đứng đắn, ai ngờ thích chơi kích thích như zậy.】
【Hứa Tiểu Mãn cũng có vẻ khoái.】
【hí hí hí, tui đọc cũng khoái.】
Hứa Đa Phúc kỳ thật đều biết, nhưng cậu nhất thời không thể lý giải được, không phải, đây là đàn ông, thái giám, làm sao có thể sinh con, đặc biệt khi người còn lại cũng là đàn ông.
Giờ này khắc này, còn là vị hoàng đế thứ ba của Thịnh Triều, Ninh Võ Đế, tên húy: Trọng Thành.
Hứa Đa Phúc hài lòng, Hứa Đa Phúc nằm xuống, Hứa Đa Phúc lần nữa vắt chân lên.
Nói cách khác, cha cậu không chết, thì quốc gia này sẽ không xong.
Cuộc sống tốt đẹp của cậu còn dài lắm.
Trên thực tế, ở hậu kỳ tiểu thuyết, khi Hứa Đa Phúc bị hành hạ đến khóc lóc thét gào như một nam nhân mạnh mẽ lau nước mắt – trước khi cậu chết, ở đây còn có một điểm ngược nhỏ, Hứa Tiểu Mãn chết rất bất ngờ, đột ngột không kịp phòng bị, không kịp nói cho Trọng Thành biết sự thật về đứa trẻ – lúc trước còn có cốt truyện mang cầu chạy, chạy được nửa đường, Hứa Tiểu Mãn mới phát hiện bụng mình bỗng to lên, ban đầu y còn cho rằng mình bị bệnh nan y, lúc mơ mơ màng màng sinh xong, nghe được bá tánh nói Vu Châu Vương tạo phản, Hứa Tiểu Mãn lòng nóng như lửa đốt sợ Trọng Thành tìm chết, liền mang theo con nhỏ lại chạy về.
Rõ ràng là dao nhỏ, nhưng lại pha chút đường ngọt.
Trọng Thành kỳ thật đều biết, Hứa Đa Phúc là con của hắn và Tiểu Mãn. Khi nửa điên nửa tỉnh, hạ một đạo thánh chỉ, công khai thân phận, huyết mạch của Hứa Đa Phúc, rồi phong Hứa Đa Phúc làm Thái tử.
Chỉ là cả triều văn võ đều không tin, chỉ cảm thấy Ninh Võ Đế điên rồi.
Hứa Đa Phúc là con của thái giám Hứa Tiểu Mãn và Ninh Võ Đế, được sinh ra ở Vu Châu.
Hả?!
Ai tin?
Chuyện này giống thật lắm à?
Không ai tin, Ninh Võ Đế liền giết luôn một đám.
Từ đó xác lập danh xưng bạo quân.
Đương nhiên việc phong cố Cửu thiên tuế làm Hoàng hậu, càng chứng minh việc Ninh Võ Đế chính là tên hoàng đế điên.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Đa Phúc: Ha ha ha ta là tiểu Thái tử [chống nạnh.jpg]