Triều đình không biết thật giả ra sao, cứ truyền miệng mãi rồi ai cũng tin là thật, rằng xưởng công Hứa Tiểu Mãn là kẻ tàn nhẫn độc ác, là một tên thái giám nịnh thần đáng chết. Trong truyện miêu tả: Từ tiền triều đến hậu cung, ai nấy đều sợ Hứa Tiểu Mãn, vừa kính vừa sợ không ít, từ xa nhìn thấy đã phải đi đường vòng để tránh.
Hứa Tiểu Mãn thì lại cảm thấy rất vui vẻ.
Trước đây, ngày nào cũng có người tâng bốc hoa mỹ, nghe đến phát chán.
Bây giờ thì yên tĩnh hẳn, thật là sảng khoái.
Hứa Đa Phúc: Cha cậu chắc là đang bàn chuyện cho cậu đi học.
Lại không ngờ, Trọng Thành lại làm lớn chuyện đến như vậy.
Trong sách, cậu bảy tuổi thì được đưa vào Sùng Minh Đại Điện đọc sách, học vỡ lòng muộn hơn người khác. Trước đó, Vu Châu Vương Trọng Thành và Hứa Tiểu Mãn bận một đường chinh chiến, mạo hiểm khắp nơi, nên việc học của đứa trẻ bị trì hoãn.
Cậu nhớ rõ, Hứa Tiểu Mãn là con trai Hứa Đa Phúc, chết vào năm mười tuổi.
“Trục Nguyệt, ta đi học được mấy năm rồi?” Hứa Đa Phúc kinh hãi ngồi dậy.
Trục Nguyệt đang gác đêm bên giường, vốn không ngủ, nghe tiểu công tử hỏi vậy, theo bản năng đáp: “Hai năm rồi ạ. Tiểu công tử nhập học từ năm Ninh Võ thứ hai, cũng là vào mùa thu, tính ra vừa tròn hai năm."
Vậy là cậu năm nay chín tuổi, còn một năm nữa là Hứa Tiểu Mãn sẽ qua đời.
!
-
Đông Xưởng được đặt tại vị trí đầu tiên bên hữu cung của Thái Cực Cung.
Cửa chính của Thái Cực Cung là Tuyên Đức Môn, chỉ mở vào những ngày trọng đại. Bên trái và bên phải lần lượt là Tả Dịch Môn và Hữu Dịch Môn. Bình thường, các đại thần vào triều đều đi qua Tả Dịch Môn, còn Hữu Dịch Môn là nơi Thánh Thượng dẫn các phi tần ra ngoài tránh nóng hoặc du ngoạn – nhưng đương kim Thánh Thượng hiện tại không có ai trong hậu cung.
Vì cách bố trí này, nên người ta có câu “tả triều hữu cung” để mô tả.
Đông Xưởng được lập vào năm đầu tiên sau khi Ninh Võ Đế đăng cơ.
Vị trí của Đông Xưởng rất đặc biệt, chỉ cách tẩm cung của Thánh Thượng một bức tường. Hữu Dịch Môn kia là nơi Cửu Thiên Tuế Hứa Tiểu Mãn mỗi ngày ra vào làm việc. Khi Đông Xưởng mới được thành lập, triều đình từng phản đối kịch liệt, nhưng Ninh Võ Đế một lời liền đã định đoạt.
Các lão thần trong triều không ngừng oán thán, cho rằng việc này không hợp lễ nghĩa – có nha môn nào của tả triều lại đặt ở hữu cung của Thánh Thượng không? Nhưng Ninh Võ Đế quá cứng rắn, cuối cùng họ chỉ đành tự nhau an ủi: “Dù sao Đông Xưởng toàn là thái giám, không có căn, cũng chẳng thể dâm loạn hậu cung”, hơn nữa vị trí của Đông Xưởng thực ra ở gần cửa cung hơn, cũng không hẳn là nằm trong hậu cung.
Dẫu vậy vẫn có người đỏ mắt ghen tị, sau lưng gọi Hứa Tiểu Mãn là “đại gian nịnh thần”.
Đông Xưởng chiếm diện tích không nhỏ, một nửa làm nha môn làm việc, một nửa là nơi ở nghỉ ngơi của xưởng công – nhà giam hình phòng thì không nằm trong cung, mà ở bên ngoài.
Ba ngày dưỡng bệnh, Hứa Đa Phúc không phải đi học, cả Đông Xưởng không ai quản thúc cậu, nên tinh thần vừa khá lên một chút là cậu có thể chạy nhảy chơi đùa khắp nơi. Tuy nhiên, cậu chỉ được chơi trong khu vực giữa "đệ nhất đạo môn và đệ nhị đạo môn". Đệ nhị đạo môn gọi là Lạc Hà Môn, có Kim Ngô Vệ canh gác, đi qua đó chính là hậu cung thực sự.
Nhà cậu nằm ở một góc, ra ngoài là một quảng trường lớn còn có cả con sông nhỏ chảy tự nhiên. Con sông này gọi là Thanh Tước Cừ, chảy quanh một vòng Thái Cực Cung. Qua cây cầu vòm rộng bằng ngọc trắng, ở phía xa xa sẽ là quảng trường lát đá phiến, nhìn thẳng là có thể thấy một đại điện nguy nga.
“Sùng Minh Đại Điện.”
Thị lực Hứa Đa Phúc từ tiểu học đến trung học đặc biệt tốt, mãi đến kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, do thức đêm tắt đèn đọc tiểu thuyết, nên mắt mới có dấu hiệu cận thị. Cậu từng nghĩ trước khi vào đại học sẽ đi kiểm tra mắt, nhưng giờ thì lại không cần nữa.
Thị lực hiện tại của cậu lại đặc biệt tốt, nhìn mọi thứ đều rõ ràng đến từng chi tiết.
Đó chính là Cung Học do Ninh Võ Đế lập ra theo lời Hứa Tiểu Mãn.
“Tiểu công tử, ngài muốn đi học sao?” Trục Nguyệt cười hỏi.
Hứa Đa Phúc: “…”
Ai mà lại thích đi học chứ, cậu không phải, cậu không có.
Cậu đâu phải học bá.
Chỉ là quá chán thôi. Ba ngày nay, Hứa Đa Phúc gần như đã đếm hết các viên gạch trong nhà. Dù vậy, khi nghe câu hỏi của Trục Nguyệt, cậu sợ đến mức đứng thẳng người, đang dựa vào lan can nhìn trường học từ xa mà giật hết cả mình. Chưa kịp trả lời, cậu đã nghe có người gọi mình là Đa Đa. Không cần nghĩ cũng biết đó là cha cậu. Hứa Đa Phúc quay đầu lại, thấy cha mình vừa từ Hữu Dịch Môn trở về, phía sau là một đám thủ hạ, đều mặc chế phục công việc của Đông Xưởng.
Trông thật ngầu!
Trong tiểu thuyết, Hứa Tiểu Mãn được miêu tả có ngoại hình bình thường, chỉ là dễ nhìn, nhìn lâu thì sẽ thấy có vài phần thanh tú. Nhưng đó là so với Ninh Võ Đế Trọng Thành, là một bạo quân công tàn bạo, có vẻ ngoài mỹ lệ nhưng tính cách chó điên, lời tác giả nói đấy.
Mà hiện tại, là người trong sách sống sờ sờ.
Hứa Tiểu Mãn mặc bộ phi ngư phục màu đen viền vàng, tay áo bó sát với bao cổ tay bằng da, thắt eo gọn gàng, dưới chân là đôi giày da đế cao ba bốn phân, dáng người cao 1 mét 83, thân hình thẳng tắp, săn chắc, chân dài eo thon. Đầu đội mũ, không có một sợi tóc thừa, làm nổi bật gương mặt nhỏ mà sắc nét của Hứa Tiểu Mãn. Cả người y toát lên vẻ lưu loát hiên ngang, đầy khí thế.
“Gần trưa rồi, cha ăn cơm cùng con nhé, hôm nay cơ thể con thế nào, có khá hơn chưa?” Hứa Tiểu Mãn xoa đầu nhãi con, hỏi.
Các thuộc hạ hành lễ, gọi cậu là tiểu công tử. Hứa Tiểu Mãn vẫy tay, lúc này mọi người mới giải tán đi nghỉ ngơi. Chiều nay còn phải đi bắt người đi làm việc, rất vội.
Hứa Đa Phúc: “Vâng cha.”
Cậu gọi rất tự nhiên, không chút ngượng ngùng. Cậu tự lý giải điều này là do cha mẹ hiện đại ly hôn, Hứa Đa Phúc thiếu tình thương của cha, cùng với bản năng của cơ thể nhãi con.
“Vậy mai con đi học nhé. Vừa nãy thấy con cứ nhìn Sùng Minh Đại Điện mãi, chắc là ở nhà chán rồi nhỉ? Chiều nay cha có bận việc, không biết khi nào về.” Hứa Tiểu Mãn nắm tay nhãi con về nhà ăn cơm, vừa đi vừa nói.
Ba ngày nay, Hứa Đa Phúc có thể cảm nhận được công việc của Hứa Tiểu Mãn bận rộn đến mức nào. Dù vậy, mỗi ngày cha cậu đều ghé qua thăm cậu, có lúc là cùng ăn sáng, có lúc thì đêm khuya đến đắp chăn cho cậu.
Hứa Đa Phúc vừa nãy còn không muốn đi học: “…” Ngày mai phải đi học thật rồi sao.
“Con biết rồi, cha.” Nhãi con ngoan ngoãn đáp.
“Ngoan lắm.”
Hai cha con cùng nhau ăn trưa. Hứa Tiểu Mãn ăn rất nhanh, chưa ăn xong thì đã có thuộc hạ đến báo tin, giọng nói rất nhỏ. Hứa Đa Phúc chỉ nghe được vài từ mấu chốt như “Minh X chạy”, Hứa Tiểu Mãn mặt không biến sắc.
“Đa Đa, tối nay cha không về, mai con tự đi học được không?”
“Được ạ.” Hứa Đa Phúc gật đầu đồng ý ngay.
Nhà cậu cách trường chỉ mười mấy phút đi bộ, rất gần, huống chi bên cạnh còn có vài tiểu thái giám và cung nữ hầu hạ. Trong hoàng cung thì lại chẳng có ai dám bắt cóc người.
Hứa Tiểu Mãn đứng dậy định đi. Lúc này, Hứa Đa Phúc vội cầm một cái bánh có nhân đưa cho cha: “Cha, trên đường ăn nhé, cha còn chưa ăn xong cơm cơ mà.”
“Ha ha, cha biết rồi, con mau ăn nhanh đi.” Hứa Tiểu Mãn cảm động muốn xỉu, nghĩ bụng phen này phải khoe với Trọng Thành một trận, nhãi con nhà mình vừa vừa ngoan hiếu thuận!
Sau đó, y liền vội vã rời đi.
Hứa Đa Phúc ăn xong bữa trưa, đến khi ngủ trưa dậy thì có thái y đến bắt mạch, tuyên bố cậu đã khỏi bệnh hoàn toàn, chỉ là cơ thể còn yếu, khi giao mùa phải chú ý giữ ấm và ăn uống bổ dưỡng.
Đến chiều tối, có thái giám đến truyền lời, Thánh Thượng triệu kiến.
Cùng là thái giám, nhưng người của Đông Xưởng và Sở Nội Vụ đều rất dễ phân biệt. Thái giám Đông Xưởng đều mặc chế phục phi ngư phục, bất kể ngoại hình thế nào, ai cũng trông lưu loát, giỏi giang, vừa nhìn đã biết là người tập võ, dáng người rất đẹp. Nếu không nói rõ là thái giám, chẳng ai nhận ra họ khác nam tử bình thường chỗ nào.
Còn thái giám của Sở Nội Vụ thì giống hệt với những thái giám mà cậu từng thấy trên TV.
Hứa Đa Phúc vừa tỉnh ngủ, quần áo nhăn nhúm. Với sự giúp đỡ của Trục Nguyệt, cậu thay một bộ đồ mới, đi đến Tử Thần Cung – tẩm cung của Ninh Võ Đế.
Ngày thứ ba sau khi xuyên sách, cậu cuối cùng cũng qua được Lạc Hà Môn.
Tiểu thái giám dẫn cậu đến một đại sảnh. Hứa Đa Phúc đang định hành lễ, thì Ninh Võ Đế đã lên tiếng trước: “Ngồi đi. Truyền thiện.”
Hứa Đa Phúc nghe vậy liền vui vẻ ngồi xuống.
Một chiếc bàn dài, Ninh Võ Đế ngồi ở vị trí chủ tọa, cậu ngồi ở vị trí bên dưới tay Ninh Võ Đế. Trên bàn bày đủ loại món ăn, bất quá bên phía cậu thì đồ chay thanh đạm nhiều hơn một chút. Ninh Võ Đế không mở lời, chỉ im lặng dùng bữa, cả phòng ăn rất yên tĩnh, không một tiếng động.
Hứa Đa Phúc nhìn cảnh đó, tự nhủ mình là “cái thùng cơm nhỏ”, vùi đầu ăn hết sức chăm chú.
Ai mà thấu hiểu cho cảnh ăn cơm không cần xã giao chứ!
Tay nghề của ngự trù quả nhiên ngon hơn nhà cậu nhiều.
Chỉ là… cậu muốn ăn thịt. Hứa Đa Phúc ngẩng đầu khỏi bát, nhìn về phía xa hơn một chút, nơi có vài món mặn được bày biện đẹp mắt, chế biến tinh tế, đến nỗi cậu chẳng gọi được tên món. Còn con tôm bóc vỏ thì cậu nhận ra.
“A thúc, con muốn ăn thịt.” Hứa Đa Phúc nhìn Ninh Võ Đế với ánh mắt mong chờ, “Được không ạ?”
Trọng Thành khựng lại. Từ khi đăng cơ đến nay, đứa trẻ này vốn nhát gan, lại càng sợ hắn, đã lâu không gọi hắn là “a thúc”. Hắn ra hiệu cho thủ hạ bên cạnh gắp thịt cho Đa Phúc, rồi vẫy tay ra hiệu cho thái giám đổi vị trí các món ăn.
“Cơ thể ngươi vừa khỏi bệnh, không được ăn nhiều thịt.”
“Con biết rồi, a thúc.” Hứa Đa Phúc vui vẻ.
Thịt còn ngon hơn nữa chứ!
Tay nghề ngự trù đúng là đỉnh cao.
Ăn xong, đại thái giám Triệu Nhị Hỉ đích thân đưa tiểu công tử về, không dám chậm trễ. Hứa Đa Phúc ăn no nê, tâm trạng vô cùng phấn khởi, vừa đi bộ tiêu cơm vừa về nhà. Về đến nơi, thấy Trục Nguyệt đang bận việc, hỏi ra mới biết Trục Nguyệt đang chuẩn bị quần áo và cặp sách cho cậu để ngày mai đi học.
Hứa Đa Phúc: “…”
Đúng là tự chuốc họa vào thân mà.
Ninh Võ Đế triệu nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế đến Tử Thần Cung chỉ để dùng bữa. Dùng xong, đại thái giám Triệu Nhị Hỉ đích thân đưa người về. Chỉ qua một đêm, đến sáng hôm sau, cả ngoài cung đều đã biết.
Còn một chuyện nữa, Minh Ngải bị Đông Xưởng bắt.
Minh Ngải là Hộ Bộ Viên Ngoại Lang, thuộc quan ngũ phẩm.
Ở Thịnh Đô, một quan viên ngũ phẩm nhỏ bé như vậy, nếu không phải bị Đông Xưởng bắt đi, thì e rằng cả triều thần chẳng ai nhớ nổi người này là ai. Nhưng Đông Xưởng vừa ra tay, mọi chuyện liền đã khác.
Cửa cung còn chưa mở, các quan viên ở Thịnh Đô đã mặc y phục chỉnh tề từ sớm. Những người có nguồn tin nhanh nhạy thậm chí còn biết chuyện này từ nửa đêm. Lúc này trăng vẫn còn treo trên trời, trời chưa sáng hẳn.
“Hứa Tiểu Mãn bắt Minh Ngải làm gì?”
“Nghe nói tối qua, Thánh Thượng triệu nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế đến cùng dùng bữa.”
“Cửu Thiên Tuế là cái thá gì chứ, chẳng qua chỉ là một tên thái giám, một kẻ nịnh thần—”
“Im miệng, ngươi không muốn sống nữa à? Ai biết quanh đây có người của Đông Xưởng hay không?”
Những người có thể nắm được hai tin này đều không phải quan nhỏ, đều là quan lại thế gia, công huân đại tộc ở Thịnh Đô. Đỗ gia là một trong số đó. Hôm nay không phải ngày lên triều, Thịnh Triều có quy định ba ngày lên triều một lần, cứ mười ngày là được nghỉ tắm gội. Nhưng các quan viên trong kinh, đặc biệt là quan viên lục bộ và nội các, làm việc ở các nha môn bên trái cung, đều đã quen dậy sớm.
“Cái tên Hứa Đa Phúc đó mấy ngày rồi không đến Sùng Minh Đại Điện?” Đỗ lão gia hỏi con trai thứ ba Đỗ Xung.
Đỗ Xung mười một tuổi, là một trong những học sinh của Cung Học ở Sùng Minh Đại Điện, lúc này đáp: “Thưa cha, đã ba ngày rồi ạ, hôm nay là ngày thứ tư.”
“Ừ, con tránh xa nó ra một chút.” Đỗ lão gia nói xong, liền vuốt chòm râu, sắc mặt đầy phẫn nộ, "Một đứa con của thái giám, thế mà lại cùng các con học tập, Thánh Thượng trọng dụng gian nịnh hãm hại quan viên thanh liêm, lại coi trọng Hứa Đa Phúc đến mức ấy..." Ai.
Đỗ Xung đi sau cha, nghe tiếng thở dài của cha, ánh mắt né tránh, có vài lời không dám nói ra. Cậu ta cũng đang thấy sợ hãi, vì Hứa Đa Phúc bị ngất xỉu, có lẽ cũng có chút liên quan đến bọn họ.
Không, không hẳn, bọn họ chỉ tranh luận về chủ đề ‘gian thần họa quốc’ mà thôi. Đó là đề bài thái phó ra, bảo bọn họ luận về ‘đúng sai’. Hơn nữa, Hứa Đa Phúc là bị mắc mưa, cũng không phải do bọn họ đuổi cậu đi. Là chính cậu tranh luận không lại, quá mức ngu dốt, tức giận đến mặt đỏ tai hồng rồi tự bỏ chạy.
Tuy trong lòng có hơi áy náy, nhưng nghĩ đến việc cậu lại đi thân thiết với một thái giám thì cũng chẳng thấy tội lỗi nữa.
Nhận một tên gian thần là thái giám làm cha, làm nghĩa tử, cha cậu còn làm hại người ta, Hứa Đa Phúc như vậy là đáng đời.
Đáng đời.
Đỗ Xung nghĩ một hồi, cảm giác chột dạ ban đầu cũng biến mất, ngược lại cảm thấy mình làm như thế là đúng.
Vào giờ Thìn một khắc, Tả Dịch Môn và Hữu Dịch Môn của Thái Cực Cung đều đồng loạt mở.
Đi lên triều thì qua Tả Dịch Môn, đi học thì qua Hữu Dịch Môn.
Hứa Đa Phúc còn buồn ngủ, sau khi ăn sáng xong, liền đi bộ về phía trước, bước qua cây cầu vòm lớn, tiến về phía Sùng Minh Đại Điện. Khi đi ngang qua Hữu Dịch Môn, cậu gặp không ít bạn học, ai ai cũng tinh thần phấn chấn, chỉ là khi nhìn thấy cậu thì lập tức cúi đầu xuống.
“…” Mấy người diễn kịch giả vờ làm không như mình quen biết này cũng lộ liễu quá rồi đấy.
Hứa Đa Phúc cũng không chủ động chào hỏi, cậu mới không rảnh đi lấy lòng người khác đâu. Nghĩ lại thì ở trong sách, cảnh nhãi con đi học trong truyện cậu thật sự không xem nhiều — cậu thừa nhận, tác giả đam mỹ đầu tiên mà cậu đọc lái xe quá đỉnh, dẫn đến cái đầu thẳng nam của cậu chỉ nhớ cốt truyện Hứa Tiểu Mãn và Trọng Thành.
Cậu không thích xem trẻ con, hơn nữa đứa trẻ này lại trùng tên trùng họ với cậu, đọc cứ thấy kỳ kỳ.
Lúc này, cậu không khỏi cảm thấy may mắn, may mà Tấn Giang “giao thông tắc nghẽn”, kỹ thuật “lái xe” của tác giả tuy cao siêu, nhưng cũng không miêu tả chi tiết lắm. Nếu không, cậu bây giờ, thật sự, không dám, nhìn thẳng, cha mình và Ninh Võ Đế.
Cuối giờ Thìn, tức là 8 giờ sáng mới bắt đầu học.
Hứa Đa Phúc: “…”
8 giờ học, sao mới hơn 7 giờ đã phải ra khỏi nhà rồi!!!
Nhà cậu cách Cung học chỉ mười phút đi bộ thôi mà.
Sau đó cậu hỏi Trục Nguyệt, Trục Nguyệt nói rằng tiểu công tử thích đến sớm, để ôn tập trước.
Hứa Đa Phúc: “…” Nhãi con này yêu học đến vậy sao.
Vậy thì nhân vật này chắc chắn sẽ sụp đổ sớm thôi.
Vì, cậu, không thích, học hành!
Tác giả có lời:
Truyện này còn có tên là Cá mặn tiểu Thái tử
Hứa Đa Phúc: Cô là tiểu Thái Tử anh minh thần võ!! 【Nghe lời truyền đi, một người 5 hào】
Bạn học ở Cung Học: “…”