Đáng ghét, thật đáng ghét!

Nội dung tiểu thuyết, ký ức đó vẫn còn mới mẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Đa Phúc tái mét, cuối cùng nghiến răng ken két.

Tác giả nói là HE, Kết quả là chữ "E" chẳng kêu được nửa tiếng(Truyện này nói là kết thúc có hậu, nhưng thực ra là kết buồn trá hình), đặc biệt lại còn tình cảm mãnh liệt bắn ra tứ phía. Công là con trai trưởng của Hoàng hậu, nhưng địa vị lại thấp kém như một tiểu thái giám. Thụ lớn hơn công ba tuổi. Hai người gặp nhau khi công mười tuổi, thụ mười ba tuổi. Thụ từng là thiên chi kiêu tử, hậu duệ quý tộc, nhưng tất cả biến mất chỉ sau một đêm, mẹ y qua đời, cả gia tộc bị diệt, còn bản thân thì bị đày vào lãnh cung làm việc

Hai người gặp nhau trong hoàn cảnh khốn khó, nghèo hèn, rồi cùng nâng đỡ nhau vượt qua gian khó.

Hứa Đa Phúc đọc mà đau lòng, liền nghĩ: “Đợi một chút, đợi vai chính trưởng thành rồi nhất định sẽ tạo phản giết sạch hết tất cả bọn chúng.”

Kết quả—

Đến khi công mười bảy tuổi, vì một chuyện nhỏ xíu mà cãi nhau với thụ. Hứa Đa Phúc lắc lắc giao diện, còn phàn nàn: "Còn chưa tạo phản, hai đứa cãi nhau cái gì, là huynh đệ một nhà thì đừng có nội chiến chứ!"

Đến đoạn tiếp theo, hai người liền leo lên giường.

Thẳng nam Hứa Đa Phúc: ???

Lúc này cậu mới bừng tỉnh nhớ ra, mình đang đọc một câu chuyện tình yêu giữa hai người đàn ông.

Sau đó, hai người hễ một lời không hợp là “làm”, chỗ này làm, chỗ kia làm, đánh giặc cũng làm, bị thương cũng làm, tình cảm ngọt ngào cũng làm, tức giận đè nhau xuống cũng làm, đánh đánh chửi chửi xong lại lăn ra làm tiếp.

Hứa Đa Phúc căng da đầu: “Chờ đã, vẫn chưa thấy tạo phản đâu.”

Cả cuốn tiểu thuyết 500 nghìn chữ, 400 nghìn đều là sảng văn, ngọt ngào rồi lại ngọt ngào tiếp.

Công và thụ một đường nghịch tập, cốt truyện sảng mà “làm cũng sảng.

Đến giai đoạn sau, có một đứa trẻ được sinh ra, được đặt tên là Hứa Đa Phúc. Lúc đó, Hứa Đa Phúc cảm thấy hơi kỳ kỳ, nhưng vì đang đọc say mê, nên cũng chẳng để ý chuyện trùng tên trùng họ, còn nghĩ thầm: “Duyên phận ghê, thật là có duyên.”

Kết quả, cuối cùng cả ba người đều chết sạch. Toàn văn kết thúc. 

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Mãn, Trọng Thành và nhãi con đều ở một thế giới khác cũng là một loại HE, đúng không nào.

Hứa Đa Phúc: ???

Không tin tà, cậu liền đi tìm hiểu ý nghĩa của HE, trở lại giao diện, nhìn dòng chữ màu xanh lá mà không hiểu nổi: “Tác giả, rốt cuộc ngươi biết mình đang nói gì không, A! A! A! Còn nói cái quỷ gì nữa đây! A a a a a!

Khó trách mấy bạn học nữ trong lớp đều là bộ dạng “thảm hơn cả thất tình”.

Cậu đã thức trắng cả đêm để đọc, lúc đầu ngọt ngào bao nhiêu thì lúc sau lại đau lòng bấy nhiêu, cuối cùng cả nhà đều chết hết!

A a a a!

Hứa Đa Phúc đọc đến đỏ cả mắt, tự học được cách phụ phân (nước mắt nghẹn ngào) mà chẳng cần ai dạy, hốc mắt bị ngược đến ngậm đầy nước mắt, tay run rẩy đánh chữ cũng không đánh nổi, mãi một lúc lâu sau mới nghẹn ra được sáu chữ: “Tác giả tội ác tày trời!”

-

Ngày hôm sau, Hứa Đa Phúc với đôi mắt sưng đỏ đến trường, cậu bạn cùng bàn thấy vậy liền hỏi: “Cậu cũng thất tình à?”

Hứa Đa Phúc: …

Mấy bạn học nữ khác lập tức chú ý tới, mắt sáng rực cả lên, chuông vào lớp còn chưa reo, hội chị em học bá đã biết Hứa Đa Phúc tối qua đọc tiểu thuyết.

“Có phải hay lắm không!”

“Cậu đọc đến đâu rồi?”

“Đọc tới đoạn có đứa trẻ trùng tên trùng họ với cậu chưa?”

“Nhìn vậy chắc chắn là đọc hết rồi.”

“Bị ngược thảm lắm đúng không? Lúc đó tớ đã khóc đến sưng cả mắt, muốn viết truyện đồng nhân để cứu họ mà tiếc là văn phong không tốt, viết không có nổi.”

“Còn viết gì nữa, giờ bà chủ nhiệm lớp đang nhìn chằm chằm chúng ta, chờ đến lúc thi đại học xong thì tính tiếp.”

Các bạn học nữ vây quanh thành một nhómMấy ngày quamỗi lần nhắc lại vẫn thấy tức giận, bất bình và buồn bã. Giai đoạn đầu hai người sống khổ sở như vậy mà vẫn ngọt ngào, Tiểu Mãn là một tên ngốc quật cường, thiện tâm, cố chấp, đến chết vẫn nhớ tới Trọng Thành. Mà Trọng Thành cũng chẳng hề giống bạo quân, bản chất hắn tốt, trước mười tuổi đã được tiếp nhận giáo dục trị quốc đàng hoàng, đáng tiếc số phận lại buộc Tiểu Mãn và Trọng Thành phải chết…

Quá đáng tiếc và tiếc nuối.

Người đọc đều bị đâm đến ngốc luôn rồi.

Càng nói càng khó chịu, các bạn học nữ lại lên trang web xem tác giả có nói gì không. Dưới mỗi chương truyện đều là nước mắt, oán than, bài viết hàng ngàn chữ gỡ mìn, bình luận toàn trên nghìn chữ, bởi vì tác giả ban đầu lừa người ta vào đọc, dán nhãn HE, giai đoạn đầu vui vẻ ha ha, ai cũng đùa “truyện này là HE kiểu E không phát ra tiếng đúng không”, “Tấn Giang mà cũng có tốc độ lái xe như thế này sao”, nhưng kết quả lại là cái kết quá buồn thảm, đau lòng muốn chết luôn a a a.

Hứa Đa Phúc đọc bình luận, chỉ biết gật đầu trong lòng: Đúng, đúng, đúng.

Nhưng điều cậu mong muốn nhất vẫn là mong tác giả sẽ sửa lại kết cục. Rõ ràng Tiểu Mãn không cần phải chết, Trọng Thành trong xương cốt cũng không phải người tàn nhẫn, rõ ràng là có thể xây dưng một đất nước thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, phồn hoa thịnh thế, không cần nước mất nhà tan, sinh linh đồ thán.

Quá nhiều điều “rõ ràng” là như thế.

Sau cùng, di chứng của truyện này quá nghiêm trọng. Mấy ngày liền Hứa Đa Phúc đã không được ngủ ngon, may mà cậu là học tra trong lớp, chủ nhiệm lớp thấy nhiều cũng không trách, chỉ nghĩ cậu thức đêm chơi game.

Trước lúc thiếp đi, Hứa Đa Phúc vẫn còn nghĩ đến mấy điều “rõ ràng” đầy tiếc nuối ấy.

Đến nửa đêm, Hứa Đa Phúc tỉnh dậy một lần, lúc này cơ thể đã khá hơn nhiều, chỉ là vừa đói vừa buồn tiểu, có chút không nhịn nổi. Cậu mở mắtliền nhìn thấy màn giường xa lạ, mất vài giây mới nhớ ra mình đang ở trong sách.

Đang do dự gọi người thì cậu bỗng nghe thấy tiếng động.

Trước tiên là nghe thấy tiếng sột soạt, có người đang bước vào.

“Ngươi đêm nay lại không ngủ, mò tới đây định làm phiền à.”

Hứa Tiểu Mãn quay đầu, đè thấp giọng: “Suỵt suỵt, nhỏ tiếng thôi.”

Trên giường, Hứa Đa Phúc theo bản năng nhắm mắt lại. Rõ ràng là đã hơn nửa năm kể từ khi đọc tiểu thuyết, giờ phút này lại có cảm giác quỷ dị đến đáng sợ. Những nhân vật xa lạ cách cậu một quyển sách bỗng sống lại, còn là sống sờ sờ trước mặt cậu, sống động như thật. Trong đầu cậu liền hiện lên cốt truyện của hai người—

HE, kiểu E không phát ra tiếng.

Khoan đã, hai người các ngươi đừng có mà cãi nhau để rồi lại bắt đầu leo lên giường nha?

Cặp đôi đáng yêu này đúng là làm người ta thất vọng .

Trọng Thành: “… Ngươi xem đi.” Giọng nói nhỏ xuống.

Hứa Tiểu Mãn bước đến mép giường xem nhãi con, “Vẫn còn phải dưỡng thêm, chứ ba ngày hai bữa lại sinh bệnh, tất cả đều tại…” Nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hứa Đa Phúc nghe rõ tiếng lẩm bẩm: Đều tại y lúc đó …

“Chờ Đa Đa khỏe hẳn thì đi học lại, ngày mai ngươi nhớ xin nghỉ với thái phó.” Hứa Tiểu Mãn sợ nói chuyện với phu tử.

Trọng Thành ừ một tiếng, nói: “Về ngủ đi.”

“Ta đã nói là ta không buồn ngủ.”

“Hứa Tiểu Mãn, mắt ngươi đỏ như mắt thỏ rồi đấy.”

“Được rồi, Trọng Thành, ngươi muốn nói ta là thỏ đúng không?”

Trọng Thành cạn lời, biết Hứa Tiểu Mãn cố tình càn quấy chỉ để ở lại trông Hứa Đa Phúc. Nhiệt độ xung quanh hắn bỗng chùng xuống vài độ, yên lặng trong chốc lát. Trên giường, Hứa Đa Phúc đang giả vờ ngủ mà cảm thấy sợ hãirằng hai người sẽ thật sự “làm” ngay ở mép giường cậu, đừng có mà đấu lưỡi đấy nhé! Nếu không, một thẳng nam độc thân từ trong bụng mẹ như cậu sẽ chẳng biết phải làm sao đâu!

Hoảng loạn lắm á.

“Chỉ là hai đêm không ngủ thôi, trước đây cũng đâu phải chưa từng, thức ba đêm cũng có." Hứa Tiểu Mãn chịu thua trước, “Ta xem Đa Đa một chút, lát nữa sẽ đi ngủ.”

Trọng Thành: "Ngươi tưởng mình còn là tám năm trước? Ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?"

“Ba mươi mốt thì sao.” Hứa Tiểu Mãn nói: “Hừ, ngươi chê ta già à.”

Trọng Thành không muốn đôi co nữa, ánh mắt tối sầm lại. Người này rõ ràng cố tình tìm cớ cãi vã với hắn.

Trên giường, Hứa Đa Phúc thầm nghĩ: Không ổn, không ổn, nội dung cuộc đối thoại này quen lắm, Trọng Thành không thích đấu võ mồm với Hứa Tiểu Mãn, trong tình huống bình thường đều sẽ trực tiếp dùng lưỡi để “đánh nhau”.

A a a!

“Ưm, đói quá.” Hứa Đa Phúc giả vờ phát ra tiếng rên rỉ, sau đó làm bộ vặn vẹo cơ thể, nhắc nhở hai người cha đang sống sờ sờ ở bên mép giường “hãy giữ ý tứ”, cậu vẫn còn ở đây đó.

Hứa Tiểu Mãn nghe thấy, chẳng thèm nhìn Trọng Thành nữa, bước tới mép giường, “Đa Đa, con tỉnh à? Đói bụng sao? Ta biết ngay mà, buổi trưa hôm qua, từ lúc đưa con về đến giờ chỉ mới ăn được có một chén cháo, không đói mới lạ.” Một bộ dạng kiểu “mẹ nó, ta đúng có tầm nhìn xa, quá thông minh”.

Trọng Thành chẳng bận tâm mà đứng tại chỗ, nhắm mắt lại rồi mở ra, trong đầu chẳng nghĩ gì cả.

Hứa Đa Phúc mở mắt, không dám nhìn Trọng Thành, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt Hứa Tiểu Mãn. Ánh sáng trong phòng qua tối, cậu không thể nhìn rõ được Hứa Tiểu Mãn trông như thế nào, chỉ lờ mờ thấy đôi mắt ấy treo quầng thâm xanh, hai mắt hơi đỏ vì sung huyết, giờ đây lại sáng ngời vui vẻ khi thấy cậu tỉnh lại.

Một màn này in sâu vào trong đầu cậu, Hứa Đa Phúc ngây người.

Trong lòng cuộn trào một cảm xúc khó hiểu.

Hứa Đa Phúc không hiểu, ngốc ngốc mà cảm nhận, chính cậu cũng không rõ đó là cảm xúc gì, chỉ nhẹ giọng gọi một tiếng: “Cha.”

"Nhãi con ngoan!" Hứa Tiểu Mãn vui vẻ xoa đầu cậu.

Sau đó, thái giám và cung nữ bước vào, cầm đèn và mang đồ ăn đến, hầu hạ tiểu công tử mặc y phục, súc miệng, rửa tay, tóm lại là làm việc vô cùng nhanh chóng. Một lúc sauHứa Đa Phúc ngồi xuống trước bàn ăn, cơ thể cậu bây giờ nhỏ xíu, tay cũng nhỏ không kém, không soi gương nên cũng không biết mình mấy tuổi, nhưng hẳn là một đứa trẻ.

“Con bệnh chưa khỏi hẳn, ăn đồ thanh đạm trước nhé, cha ăn cùng con.” Hứa Tiểu Mãn bưng một chén cháo uống hai ngụm, ngày thường y thật sự không thích ăn loại đồ ăn nhạt nhẽo này, trong bát đến miếng thịt cũng chẳng có.

Bên cạnh, Trọng Thành không động đũa, vào giờ này hắn không có thói quen ăn khuya.

“Ngươi học tập ở Sùng Minh Điện thế nào rồi, có quen không?” Trọng Thành hỏi.

Đa Đa có chút sợ Trọng Thành.

Trọng Thành lúc nào cũng lạnh lùng, trẻ con nhìn đều sẽ sợ, nhưng cậu lại không thể nói ra—như thế thì mất mặt lắm. Nghĩ ngợi một hồi, Hứa Đa Phúc lại thất thần.

Câu hỏi quá bất ngờ, Hứa Đa Phúc nhất thời không nhớ ra được nội dung liên quan đến Sùng Minh Điện—đây là phần nội dung ở giai đoạn sau, hơn nữa lúc đó đọc xong, trong đầu toàn là cảnh công thụ mỗi ngày đấu lưỡi, ai rảnh mà quan tâm đến chuyện trẻ con đi học như thế nào chứ, nên chỉ đành đưa ra một câu trả lời rất mơ hồ.

“Cũng tạm ạ.”

Trọng Thành nhìn Hứa Đa Phúc một cái, khiến Hứa Đa Phúc sợ đến mức úp mặt vào chén cháo tiếp tục ăn, cậu sợ sẽ bị đối phương nhìn ra “có gì đó không đúng”. Thấy vậy, Trọng Thành nhàn nhạt nói: “Nếu không quen, cứ nói với cha ngươi.”

“Biết ạ.” Cậu bé ngoan ngoãn đáp.

Ăn xong bữa khuya, sau khi súc miệng, Hứa Đa Phúc còn phải đi WC—thật sự không thể nhịn nổi nữa rồi, lúc bị cha ôm nhét vào chăn, còn bị “trêu” một chút, “Muốn đi tiểu thì nói, cha có chê cười con đâu, đây là chuyện bình thường của con người, chẳng lẽ cứ nhịn mãi? Nhỡ nhịn hỏng thì sao.”

Hứa Đa Phúc: Ngượng ngùng.

"Vâng vâng, con biết rồi ạ."

Hứa Tiểu Mãn xoa tóc nhi tử, thầm nghĩ: ngoan thật, chắc chắn là vì có Trọng Thành ở đây, Đa Đa mới ngại ngùng không nhắc chuyện đi tiểu. Vì thế, đợi Đa Đa nhắm mắt, lần này không cần Trọng Thành nhắc, Hứa Tiểu Mãn đã chủ động nói muốn về ngủ.

Chỉ là trước khi đi còn dặn dò thêm, “Nếu nhãi con đi tiểu đêm, ngươi nhớ để ý chút.”

“Đã biết, Đốc chủ.” Trục Nguyệt đáp.

Căn phòng lại yên tĩnh trở lại, ánh sáng từ đuốc và đèn đã tắt gần hết, chỉ còn ánh sáng lờ mờ của hai ngọn nến ngoài phòng, ánh sáng cũng vì thế u tối dần.

Hứa Đa Phúc ngủ nhiều rồi nên giờ không buồn ngủ nữa, tinh thần cậu tỉnh táo, cảm xúc cậu vẫn còn đắm chìm trong cảm giác khi nãy, lúc Hứa Tiểu Mãn ôm cậu, xoa đầu cậu, nói chuyện với cậu, trêu chọc cậu, thật sự rất giống cha. Loại cảm giác khắc sâu trong lòng, như có một tiếng nói trong cậu vang lên: “Cha ta thật tuyệt vời, cha ta thật đáng tự hào.”

Thật kỳ diệu.

Rõ ràng chỉ là người xa lạ—

Đã thế lại còn là người ở trong sách nữa.

Hứa Đa Phúc trở mình, Trục Nguyệt ở cuối giường liền nhẹ giọng hỏi: “Tiểu công tử?”

“Không sao, ta ăn hơi nhiều, trở mình cho thoải mái một chút.” Cậu giải thích một câu, đột nhiên nghĩ ra gì đó, “Trục Nguyệt tỷ, tỷ đi ngủ đi, ta không sao đâu, nếu có gì ta chắc chắn sẽ gọi tỷ.”

Trục Nguyệt không nhúc nhích, vẫn canh ở cuối giường.

“Tỷ đứng ở đây ta ngủ không được, tỷ lên sập nghỉ đi.” Hứa Đa Phúc đổi cách nói.

Lúc này Trục Nguyệt mới đồng ý.

Trong màn giường, có một khoảng không gian nhỏ. Hứa Đa Phúc ôm chăn nhớ lại nội dung liên quan đến Sùng Minh Điện. Hoàng cung Thịnh Triều gọi là Thái Cực Cung, chia làm hai bên trái phải, bên trái phía trước đều là đại điện, xử lý chính vụ, hoàng đế thượng triều, lục bộ nội các làm việc.

Bên phải là hậu cung của Thánh Thượng, toàn là các “cung”, ví dụ như cung XX.

Sùng Minh Điện lại là đại điện duy nhất bên phải, gần cửa cung nhất, liên kết với bên trái, trước kia là nơi hoàng đế và các văn thần thỉnh thoảng luận kinh, học tập—

Mà sao cậu lại nhớ rõ vậy ta?

Hứa Đa Phúc lẩm bẩm “kỳ lạ”, rồi tiếp tục nghĩ. Dù sao lúc đó, Vu Châu Vương Trọng Thành đánh chiếm kinh thành, đăng cơ làm hoàng đế. Qua hai năm, Ninh Võ Đế Trọng Thành ban chiếu lệnh, Trên danh nghĩa là một vị vua nhân từ ban ơn cho các triều thần.

Phàm là quan viên từ tứ phẩm trở lên ở Thịnh Đô, có con cháu trong nhà từ sáu đến mười tuổi, là độ tuổi thích hợp để đọc sách, đều phải đưa một đứa trẻ vào Sùng Minh Điện để học tập.

Hứa Đa Phúc cũng nằm trong số đó.

Bề ngoài là các đại thần được lợi, đây chính là “Cung Học” đấy, con trai quan viên nhỏ bé được vào cung đọc sách chính là phúc khí lớn. Trên thực tế, lúc đó Ninh Võ Đế ngồi trên ngai vàng được hai năm, hắn lên ngôi bằng thủ đoạn mạnh bạo, bức chết đệ đệngay cả cái chết của Thái Thượng Hoàng cũng có phần kỳ lạ—

Nội tình bên trong, Hứa Đa Phúc đều biết hết, nhưng tạm thời không nhắc đến.

Tóm lại là: Lúc đó, các văn thần cảm thấy Ninh Võ Đế lên ngôi không danh ngôn chính thuận, vì có ý tạo phản nên sau lưng ngừng xì xào bàn tán, cái chiếu lệnh này vừa ra, kẻ có tâm tư phức tạp liền nghĩ nhiều, đều cảm thấy Ninh Võ Đế muốn đe dọa điểm yếu của họ, dùng tính mạng nhi tử để uy hiếp, buộc họ phải trung thành.

Sau đó, có người đồn rằng chiếu lệnh này là do Cửu Thiên Tuế, xưởng công Hứa Tiểu Mãn đề xuất.

Vì lúc đó, Hứa Tiểu Mãn ở trong tẩm cung của Thánh Thượng một lúc lâu, sau khi ra ngoài, Thánh Thượng đã ngay lập tức ban chiếu lệnh.

Hứa Đa Phúc nghĩ đến đây, không khỏi kêu oan thay cho cha mình, ‘lại là cha cậu phải chịu tiếng xấu.’

Hai người kia mà ở cạnh nhau, ngoài chiếu lệnh ra thì chẳng lẽ không thể làm chuyện khác sao, ví dụ như: Làm hoàng (làm trò yêu đương).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play