Không chân thành với kiếm của mình — đây là câu hỏi nghiêm khắc nhất dành cho một kiếm tu.
“Không phải vậy.” Vọng Ngưng Thanh nuốt ngụm máu nơi cuống họng, đáp bằng giọng nói trầm ổn: "Đệ tử chưa từng bất kính với kiếm.”
“Vậy là vì sao?” Thanh kiếm đè lên vai nàng càng nặng nề hơn. Nàng không muốn gập mình cúi đầu, chỉ âm thầm dồn sức chống đỡ, đến nỗi phiến đá dưới đầu gối đã rạn nứt.
“...” Vọng Ngưng Thanh không biết trả lời ra sao. Nói là do nàng kém tài ư? Tê Vân Chân Nhân vừa rồi đã lấy “ba kiếm” để khiến nàng phải thể hiện kỹ nghệ kiếm pháp kinh người của bản thân nên việc bịa chuyện chắc chắn sẽ chỉ là ngụy biện. Bảo rằng nàng mất tập trung trong lúc chiến đấu? Đối với người như Tê Vân Chân Nhân, trong lúc chiến đấu mà phân tâm là một sự thiếu tôn trọng với đối thủ. Còn nếu nói rằng chẳng hiểu sao nàng lại thất bại, tất sẽ làm người ta ngờ rằng Giang Địch dùng thủ đoạn xấu xa.
Không nghĩ ra cách nào nói dối cho trôi chảy, Vọng Ngưng Thanh đành thành thật đáp: “Khi chiến đấu đến hồi kịch liệt, bỗng nhiên đệ tử đau nhức kinh mạch, khí bị ngưng trệ, trước mắt toàn là ảo giác, vì vậy mà chậm một chiêu nên thất bại.”
Câu trả lời này tuy mơ hồ, nàng cũng nhận toàn bộ lỗi về mình. Người khác có thể không hiểu, nhưng Tê Vân Chân Nhân hẳn sẽ nhận ra thất bại này có liên quan đến tình trạng âm khí thịnh quá mức của nàng.
“...Thì ra là vậy.” Tê Vân Chân Nhân nghe xong gật đầu nhẹ, sức nặng trên tay cũng giảm đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play