Vọng Ngưng Thanh băng bó vết thương, thay một bộ y phục sạch sẽ, rồi ngồi ngay ngắn trên giường, nét mặt bình thản không lộ cảm xúc, hai ngón tay giữ chắc gáy Linh Miêu.
"Meo mèo méo meo meo! Tôn thượng! Thật sự là ta không biết gì cả!" Linh Miêu kêu rống lên, hai chân nhỏ xíu cào lấy cào để trên tấm khăn trải giường, liên tục chắp tay van lạy: "Chắc chắn là do Tư Mệnh Tinh Quân giở trò! Không liên quan gì đến ta mà!"
"Vớ vẩn." Giọng Vọng Ngưng Thanh bình tĩnh, không thể hiện vui buồn: "Đại năng ngã xuống? Đó rõ ràng là kiếm của sư tôn."
— Là thanh kiếm mang tên "Thiên Cương" ấy, kiếm lấy cuồng phong chốn núi non, chọn cái lạnh lẽo của băng tuyết mà rèn, hòa quyện cái gian nan của đại đạo.
"Đương... đương nhiên không thể nào là kiếm ý của Minh Kiếm Tiên Tôn được!" Linh Miêu hét lên khe khẽ, run sợ khôn cùng. Danh xưng của vị đó chỉ cần nhắc đến cũng đủ khiến tâm linh lay động, Linh Miêu và Tư Mệnh Tinh Quân nào dám để vị đó "ngã xuống" chứ?
"Tôn thượng! Tôn thượng! Kiếm ý ấy tuyệt đối không thể là của tôn giả, người hãy nhớ lại cho kỹ đi!"
Vọng Ngưng Thanh khựng lại. Dù chỉ tiếp xúc với đạo kiếm ý đó trong thoáng chốc, hơi thở lạnh lẽo của gió tuyết lại hằn sâu vào tâm trí nàng, như khắc ghi vĩnh viễn vào thần hồn. Khung cảnh đó tựa hồ chẳng khác nào ngàn năm tịch liêu trên núi Thanh Tịch mà nàng đã thấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play