Tông môn đại bỉ diễn ra đúng hẹn.
Nhưng quả thực, mọi chuyện đều đúng như lời Tố Huỳnh đã nói, các trận đấu giữa các đệ tử ngoại môn chẳng có gì đáng xem cả. Vọng Ngưng Thanh xem vài trận thì đã có đến ba, bốn người niệm sai pháp quyết, bộ pháp cũng chẳng đâu vào đâu, lại còn không tự nhận ra lỗi sai của mình.
“Đây là chuyện thường thôi, đệ tử ngoại môn khác với đệ tử nội môn. Đệ tử ngoại môn học chung cả trăm, cả ngàn người một lần, lĩnh ngộ được bao nhiêu thì tùy vào ngộ tính mỗi người, có đi sai đường thì cũng không có trưởng bối bận lòng sửa dạy.” Tố Huỳnh ngáp một cái.
“Ngươi rõ ghê nhỉ.” Vọng Ngưng Thanh nhàn nhạt đáp.
“À, thì, cũng tạm thôi.” Tố Huỳnh vô thức ngồi thẳng lưng lên, tự dưng lại cảm thấy hơi chột dạ: "Lúc trước muội cứ nghĩ ngoại môn không có trưởng lão trông coi sẽ là nơi tốt để rèn luyện nên đã vào đó lăn lộn một năm…”
Tố Huỳnh nói xong bèn nhún vai, vẻ mặt có phần khinh khỉnh. Vọng Ngưng Thanh không cần phải suy đoán nhiều cũng hiểu rằng Tố Huỳnh có phần tự cao cũng là do sớm nhận ra bản thân mình khác biệt với đệ tử bình thường ở ngoại môn.
Trái ngược với vẻ tùy tiện của Tố Huỳnh, Không Dật lại ngồi ngay ngắn bên cạnh Vọng Ngưng Thanh, nghiêm túc nói: “Tên đệ tử tên Giang Địch này không tệ, tuy kiếm pháp còn thô sơ nhưng đã thấp thoáng có bóng dáng kiếm đạo.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play