“Sư phụ, từ xưa đến nay có biết bao nhiêu hoàng đế, thì như thế nào mới được coi là minh quân?”
“Thời thế khác nhau, đạo làm vua cũng khác biệt, không thể đem ra mà so sánh.”
“Vậy thưa sư phụ, trong lòng người, một vị hoàng đế tốt phải là người như thế nào?”
Mộ Dung Thần vẫn còn nhớ rất rõ, ngày đầu học “Kế sách quân vương,” hắn đã ngây thơ ngẩng đầu, hỏi người sư trưởng mà hắn kính yêu nhất.
“Quân vương chính là bậc chí tôn của vạn dân, có phẩm chất tài đức cao vời, như bậc ‘Thánh Nhân’ trong đạo giáo.” Người nữ tử thanh cao tựa như tiên nhân thoáng cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi khẽ lật từng trang sách, ánh nắng mờ ảo trong ký ức ấy loang như mực tàu trên một bức tranh thuỷ mặc: "Thánh Nhân là kẻ thấu hiểu thiên lý, giáo hoá nhân sinh, thống lĩnh vạn vật, có đức độ làm vua, quân vương cũng phải như thế.”
“Người ta thường nói, ‘nhân phi thánh hiền, thục năng vô quá’ - con người sao tránh được sai lầm.” Mộ Dung Thần chau mày, gương mặt khôi ngô thoáng cau có: "Sư phụ, nếu muốn thành Thánh Nhân, chẳng lẽ không được phạm sai lầm?”
“Thánh Nhân phải công minh chính trực, nhân từ khoan dung.” Người ấy điềm đạm nói: "Đạo giáo cho rằng, con người có sai lầm bởi lòng mình vướng bận thất tình lục dục, ân sinh ra họa, họa lại sinh ra ân. Do đó, muốn đạt đến cảnh giới vô tình, phải hiểu rõ tình mà quên tình, thấu triệt mọi điều mà không bị trói buộc. Vô tình để đạt đến công chính tuyệt đối, mà đến lúc ấy, mới mong đạt được cảnh giới của Thánh Nhân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play