Giữa lúc hai bên căng thẳng như dây đàn, bỗng một tiếng kèn dày nặng vang lên, vọng khắp hoàng thành tựa như tiếng đại bàng giương cánh vút cao. Đám triều thần run rẩy trong lòng, chỉ thấy một toán quân tinh nhuệ ùa vào từ ngoài cổng thành, dẫn đầu là một vị tướng quân cao tám thước, dung mạo tuấn tú, từ xa hướng về phía Mộ Dung Thần chắp tay thi lễ.
“Mạt tướng Trương Nghị cứu giá chậm trễ, xin Điện hạ thứ tội!”
Dứt lời, Trương Nghị xoay giáo quét một đường, mũi giáo chỉ thẳng về phía Vọng Ngưng Thanh: “Nghịch tặc! Mau thúc thủ chịu trói, hạ giáo không giết!”
“Cấm vệ quân à?” Vọng Ngưng Thanh vẫn đứng bất động, dù có biến cố giữa chừng cũng không lay chuyển được nàng: "Quả là không biết tự lượng sức mình.”
Mọi người chỉ thấy phế hậu vận giáp bạc nhếch môi cười nhạt, chữ “lượng” còn chưa dứt, tất cả bỗng thấy mắt mình cũng hoa lên, đến khi âm “lực” vừa lọt vào tai thì nàng đã đứng ngay trước mặt Trương Nghị. Tốc độ của nàng nhanh đến mức không ai kịp phản ứng. Đồng tử Trương Nghị co rụt lại, theo phản xạ ngả người ra sau, lưỡi kiếm sáng loáng lướt qua đầu mũi hắn ta, chỉ nghe âm thanh sắc lạnh của kiếm xé gió, giây tiếp theo Trương Nghị đã ngã ngồi xuống đất, trông cực kỳ chật vật.
“Phản ứng không tệ.” Vọng Ngưng Thanh nhếch mày, nụ cười khẽ hiện ra dưới ánh mặt trời, dung nhan nàng quá đỗi diễm lệ, nụ cười ấy bùng lên rực rỡ như một ngọn lửa bừng cháy.
Lời nàng nói là khen ngợi, nhưng sắc mặt của Trương Nghị lại hiện rõ vẻ nhục nhã, hắn ta nghiến răng siết chặt trường thương trong tay, bất ngờ đâm mạnh về phía Tống Thanh Sước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play