Vọng Ngưng Thanh đang ngồi chép kinh.

Dù ngoài mặt là để cầu phúc, nhưng thực chất là tránh đầu sóng ngọn gió. Thái hậu vẫn còn sống rất khỏe, nếu đã lấy bà làm cớ, thì ít nhất cũng phải thể hiện một chút thành tâm.

Vọng Ngưng Thanh chép kinh rất nghiêm túc, một mình cô quạnh trong phòng suốt ba ngày. Đến ngày thứ ba, ngay cả con linh miêu cũng không chịu nổi nữa, ẻm la lối om sòm rằng mọi thứ không đúng chút nào.

“Chỗ nào không đúng?”

“Chỗ nào cũng không đúng! Một công chúa kiêu căng bướng bỉnh bị đưa đến đây cầu phúc, làm sao có thể ngoan ngoãn ngồi chép kinh được chứ? Phải gây chuyện mới đúng!”

Vọng Ngưng Thanh nghĩ ngợi, thấy linh miêu nói cũng có lý.

Người ta thường bảo trong núi không có năm tháng, thế gian đã nghìn năm. Người tu đạo cần biết chịu đựng cô đơn nên Vọng Ngưng Thanh không cảm thấy ba ngày vừa rồi có gì khó khăn. Nhưng con mèo trắng nhỏ mà nàng mua về với giá đắt cắt cổ — một viên Thiên Đạo Thạch —thì lại không thể ngồi yên. Ẻm vừa mới phá kén không bao lâu, làm sao có thể chịu đựng được khi mình chưa kịp phát huy tài năng mà đã bị bỏ quên một bên thế này?

“Theo diễn biến của mệnh số, công chúa Cảnh quốc không đời nào chịu ngoan ngoãn ngồi yên chép kinh cầu phúc được. Ngài hẳn là nên nghĩ cách trêu chọc tên hòa thượng Hoài Thích kia mới đúng.” Linh miêu cố gắng thuyết phục nàng.

Vọng Ngưng Thanh kiên nhẫn chép xong dòng cuối cùng, mới đặt bút xuống và gật đầu: “Được.”

Nàng định đi gây chuyện, nhưng rồi nàng chợt phát hiện ra chuyện này không dễ dàng chút nào, bởi vì vị hòa thượng tên Hoài Thích kia gần như ẩn cư, hành tung không cố định.

Thực ra, sau khi nàng nói câu “vừa nhìn đã biết duyên trần chưa dứt” hôm đó, Hoài Thích cũng bình thản đáp lại một câu: “Là do đạo hạnh của bần tăng chưa đủ, khiến thí chủ chê cười rồi.” Người ta vẫn bảo nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, dâm giả tổng hội kiến dâm*. Câu nói của nàng lọt vào tai kẻ có tâm thì nghe thành lời trêu chọc đùa giỡn, các lão hòa thượng thậm chí còn vội vàng lảng sang chuyện khác ngay lập tức, sợ rằng nàng sẽ nói tiếp câu “ngươi với ta hữu duyên” ngay sau đó. Nhưng Hoài Thích không chỉ hiểu rõ hàm ý trong lời nói của nàng, mà còn rất bình tĩnh thừa nhận điều đó.

(*·  "Nhân giả kiến nhân": Người nhân từ nhìn thấy lòng nhân từ.

·  "Trí giả kiến trí": Người trí tuệ nhìn thấy sự thông minh.

·  "Dâm giả tổng hội kiến dâm": Người có tư tưởng dâm dục luôn nhìn thấy dâm dục.)

Điều này khiến Vọng Ngưng Thanh đánh giá y cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Vọng Ngưng Thanh nhìn vào gương.

Cơ thể này của Vương Ngưng là do linh miêu tạo ra cho nàng, nhưng lại rất đáng đồng tiền bát gạo. Cơ thể mà linh miêu tạo ra có ba phần giống với thân thể thật của Vọng Ngưng Thanh, không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của hoàng triều. Vẻ đẹp của bản thể Vọng Ngưng Thanh rất hoàn mỹ, nhưng lại quá thanh lãnh. Đôi mắt phượng không mang chút dục vọng nào, khi nhìn người khác vẫn luôn lạnh lùng, ánh mắt trong trẻo. Nhưng giờ, sau khi được linh miêu điều chỉnh, gương mặt nàng trở nên quyến rũ hơn, vẻ đẹp rạng rỡ và đầy khí chất. Đôi mắt vốn đã sắc sảo giờ lại càng thêm phần cuốn hút, giống như một con phượng hoàng đang chuẩn bị cất cánh.

Ngũ quan của nàng vẫn lạnh lùng, nhưng là kiểu lạnh lùng đầy quyến rũ, cái nhìn luôn mang theo một chút mê hoặc.

Quả là phù hợp với hình ảnh một công chúa phóng đãng của một vương triều bị diệt vong. Nhìn vào, ai cũng sẽ nghĩ rằng nàng xứng đáng bị xử phạt ngũ mã phanh thây.

Nghĩ đến mệnh số của mình, Vọng Ngưng Thanh cảm thấy hài lòng. Nàng bắt đầu ra ngoài tìm người, nhưng lại không gặp được ai, chỉ nghe thấy một vài tin đồn về hòa thượng Hoài Thích.

Hai tiểu sa di tròn trịa vừa quét sân vừa thở dài, nói rằng số của tiểu sư thúc Hoài Thích đúng là khổ, phụ mẫu không yêu thương, rõ ràng là xuất thân từ sĩ tộc, nhưng vì tướng số xung khắc với quý nhân nên phải đi tu, bây giờ còn bị vị công chúa nổi tiếng phóng đãng kia để mắt đến. Những ngày qua, tiểu sư thúc Hoài Thích cũng không còn thưởng hoa, không còn gảy đàn mà chỉ ở mãi trong viện, trốn tránh vị ôn thần công chúa kia thôi.

“Nói thật lòng, thân phận của sư thúc Hoài Thích không hề thua kém vị công tử số một của Hoa Kinh là Tiêu Cẩn kia, chỉ tiếc là số mệnh không tốt.”

Tiểu sa di kia tiếp tục kể về quá khứ của hòa thượng Hoài Thích, nói rằng y còn trẻ mà đã trở thành vị thiền sư trẻ tuổi nhất của Trấn Quốc Tự, khi mở đàn thuyết giảng Phật pháp đã bị người ta nghi ngờ, nhưng chỉ với vài câu nói ngắn gọn mà y đã khiến người ta tâm phục khẩu phục; Hoài Thích không chỉ có kiến thức sâu rộng về thiền đạo, mà còn rất am hiểu những chuyện phong nhã trong nhân gian, sống đúng như hình tượng của vị Tịnh Liên Phật tử trong truyền thuyết. Danh tiếng của thiền sư Hoài Thích lừng lẫy khắp thiên hạ, từng tiếp đãi Thái hậu và Hoàng hậu, ngay cả trước mặt Hoàng thượng cũng có chút mặt mũi. Thái hậu từng khen ngợi y là bậc thanh khiết hiếm có trên đời, giống như một viên ngọc lưu ly trong suốt.

Nói tới nói lui, cuối cùng lại thở dài.

Vọng Ngưng Thanh lắc đầu, nghĩ thầm rằng Trấn Quốc Tự này quả thật không ổn, hòa thượng trong chùa, từ lớn đến nhỏ đều không thanh tịnh.

Tuy công chúa có danh tiếng phóng đãng, nhưng nàng chưa từng làm những chuyện như tự tiện xông vào viện người khác, vì vậy Vọng Ngưng Thanh đã canh đúng giờ ăn, chặn người ngay trên đường. Nàng nhìn hòa thượng áo trắng hành lễ trước mặt mình, ánh mắt nàng dừng lại trên chuỗi hạt bồ đề một trăm lẻ tám hạt trên cổ tay y. Nhớ lại chỉ dẫn của linh miêu, nàng khẽ cong môi cười với y.

“… Là cười quyến rũ chứ không phải cười lạnh, tôn thượng, ngài cười như thế này trông giống như sắp rút kiếm cắt cổ người ta vậy.”

“….” Vọng Ngưng Thanh nghẹn lời, nụ cười lập tức nhạt đi.

Thật là khó quá đi mất, vẫn phải học thêm thôi.

“Chuỗi hạt này của ngươi trông cũng khá đấy.” Vọng Ngưng Thanh tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống, thản nhiên nói: "Cái vòng này ban cho ngươi, đưa chuỗi hạt bồ đề này cho bổn cung đi.”

Vênh mặt hất hàm sai khiến, đây là một mệnh lệnh

Vọng Ngưng Thanh không biết trêu chọc hòa thượng, cũng thực sự không muốn, nên nàng chọn cách đơn giản và thô bạo nhất.

Nam nữ tặng đồ vật thân cận qua lại, gọi là tư tình.

Vọng Ngưng Thanh chỉ cần có tiếng xấu, chứ không cần thực sự mang tiếng xấu. Chỉ cần cầm chuỗi hạt bồ đề ra khoe với người khác vài lần, thi thoảng nói vài lời ám muội về vẻ ngoài của y là mọi người đều sẽ nghĩ nàng đã làm nhục tăng nhân.

“Chẳng phải vật gì quý giá.” Hòa thượng rũ mắt, giọng nói bình thản như thường, giọng nói của y rất đặc biệt, dịu dàng như một lời thì thầm ở bên tai: "Tặng cho công chúa là được, há phải khiến công chúa phải từ bỏ món đồ quý giá của mình?”

“Ồ?” Điều này quả thật khá thú vị, Vọng Ngưng Thanh lạnh lùng cong môi, đưa tay chạm vào chuỗi hạt bồ đề đang quấn ba vòng quanh cổ tay Hoài Thích, điêu luyện vân vê hai hạt trong tay.

Nhìn thấy những ngón tay trắng ngần như ngọc sắp chạm vào cổ tay mình, hòa thượng có chút không chịu nổi, vung tay áo lùi lại hai bước, rồi gỡ chuỗi hạt bồ đề xuống, niệm hai câu Phật hiệu.

“Ta lại không biết, trong mắt đại sư, chuỗi hạt bồ đề tuyết thiền mà cũng chẳng phải là vật quý giá gì.” Vọng Ngưng Thanh cầm được chuỗi hạt, cũng không muốn nói thêm gì nữa, lập tức xoay người rời đi.

Chuỗi hạt bồ đề tuyết thiền được sản xuất tại dãy núi tuyết Tây Tạng, cây nơi đây rất hiếm và vô cùng quý giá. Quả của cây để làm thành chuỗi hạt bồ đề phải được chọn lọc kỹ càng mới có thể kết thành chuỗi. Vì quả của nó căng tròn, bề mặt mịn màng như men sứ, ấm áp và tĩnh lặng như ngọc trắng, mang lại một vẻ đẹp độc đáo và yên bình nên rất được ưa chuộng. Tuy nhiên, chuỗi hạt bồ đề có Phật duyên cực kỳ cao này rất hiếm gặp, việc thu hoạch cũng rất khó khăn. Hiện nay, những chuỗi bồ đề tuyết thiền được bán trên thị trường phần lớn được làm từ hạt dẻ hoặc vỏ sò đánh bóng. Những chuỗi hạt bồ đề tự nhiên hiếm có như thế này, dù có ra giá thì cũng không có người bán, chưa kể đến việc làm một chuỗi lớn đủ 108 hạt.

Nhưng với Vọng Ngưng Thanh, dù nó có quý giá đến đâu thì cũng chỉ là một vật phàm tục mà thôi.

Việc tạo ra ảo giác 'ta có quan hệ mờ ám với hòa thượng' cũng không khó. Chỉ cần cầm chuỗi hạt bồ đề ấy khoe trước mặt các thị nữ, rồi dùng vài lời khen ngợi ám muội về dung mạo của hòa thượng là đủ. Những chuyện như thế không phải là sở trường của Vọng Ngưng Thanh, nhưng nàng thông minh, thích nghi nhanh, lại không ngại hạ thấp tự tôn hay thể diện. Nàng đã dành ba ngày nghiên cứu, về cơ bản đã hiểu được chuyện tình ái giữa nam nữ trong thế gian, học được không ít lời lẽ phong tình, nàng cũng nhanh chóng lập ra một kế hoạch cho tương lai, giăng lên một mạng lưới quan hệ chằng chịt.

Thân phận công chúa của hoàng triều, dễ dàng nhưng cũng không hề đơn giản.

Cách để đạt được thịnh sủng là một điều mấu chốt. Trong thời đại này, nữ nhân phải phụ thuộc vào nam nhân, khác xa với tu chân giới, nơi sức mạnh quyết định tất cả. Đây là điều mà Vọng Ngưng Thanh cần thích ứng càng sớm càng tốt. Công chúa Cảnh quốc Vương Ngưng có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng trong việc tranh đấu để giành sự sủng ái của hoàng đế, nàng ấy đã xuất sắc hơn người khác rất nhiều. Suốt ba đời hoàng đế, từ một vị công chúa, nàng đã trở thành trưởng công chúa, thậm chí còn vượt qua cả hoàng hậu để trở thành nữ nhân số một của hoàng triều. Không thể không thừa nhận, khả năng nắm bắt tâm lý con người của nàng ấy là vô cùng đáng gờm.

Trước những thử thách chưa biết, Vọng Ngưng Thanh không hề sợ hãi, nàng tin rằng mình cũng hiểu rõ lòng người.

Linh miêu cũng rất tự tin vào Vọng Ngưng Thanh. Đây là vị đại năng đã đạt tới Độ Kiếp kỳ, là Hàm Quang tiên quân có hào quang tỏa sáng khắp tứ hải. Nếu nàng không làm được, thì ai mới có thể làm được?

Theo đúng như kế hoạch, sau khi khoe chuỗi bồ đề tuyết thiền trước mặt mấy người thị nữ, Vọng Ngưng Thanh lại quay về phòng tiếp tục chép kinh. Đối với nàng, rèn luyện tâm tính và cảm xúc mới là chính đạo, còn việc nắm bắt lòng người chỉ là nhiệm vụ phụ. Hoàn thành nhiệm vụ rồi thì trở lại với chính sự, đó không phải là lẽ đương nhiên sao?

Vọng Ngưng Thanh không biết rằng, cách làm việc như ba ngày chép kinh, hai ngày hành động của nàng đã khiến bên ngoài xôn xao bàn tán không ngừng.

“Công chúa chưa bao giờ ở trong phòng hơn ba ngày, cũng không cho chúng ta vào hầu hạ... chẳng lẽ thân thể của công chúa không được khỏe?”

“Công chúa vẫn đang chép kinh cầu phúc cho Thái hậu, liệu có phải nàng ấy đã thật sự ăn năn, cảm thấy mình đã làm sai rồi hay không?”

Nghe thấy điều đó, tất cả mọi người đều im lặng. Công chúa biết ăn năn hối cải sao? Chuyện này chẳng khác nào mặt trời mọc từ hướng Tây cả.

Cuối cùng, vẫn có người lên tiếng, nói ra một lời khiến tất cả mọi người miễn cưỡng chấp nhận: “Ta nghĩ, có thể là bởi vì dù công chúa điện hạ có ngang ngược đến đâu, trong lòng nàng cũng hướng về Phật.”

Mọi người đều nghĩ thầm, đúng vậy nha, công chúa còn đặc biệt đến xin chuỗi hạt bồ đề từ đại sư Hoài Thích cơ mà. Giờ nàng cũng không còn đeo những cái bảo vật bằng vàng bạc, ngọc ngà mà mình từng yêu thích nữa, chỉ còn duy nhất chuỗi hạt bồ đề này là nàng luôn mang theo trên cổ tay, chứng tỏ trong lòng nàng đã hướng về Phật, chắc là cũng có ba phần kính sợ đối với Phật pháp, nhỉ? Nghĩ đến đây, mọi người cũng dần thay đổi cái nhìn về vị công chúa nổi tiếng phóng đãng này, cảm thấy nàng cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Tương tự, cuộc trò chuyện này cũng diễn ra trong Trấn Quốc Tự, giữa Hoài Thích và sư huynh của y, Hoài Từ.

Hoài Từ nghe nói đến chuỗi hạt bồ đề mà tiểu sư đệ của mình luôn đeo bên người cũng bị vị công chúa ngỗ nghịch kia lấy mất, hắn cảm thấy xót xa như thể chính bản thân mình bị cướp đi vậy. Hắn nghĩ rằng công chúa Cảnh quốc nhất định không có ý tốt, nhưng Hoài Thích lại không nghĩ vậy.

"Phật dạy rằng, hãy nghĩ về mỹ nhân, thân thể chứa đầy máu mủ, trăm năm sau chỉ còn là xương trắng." Hoài Thích niệm một câu trong Kinh Kim Cang: "Sư phụ từng nói, nhìn núi là núi, nhìn sông là sông; nhìn núi không phải núi, nhìn sông không phải sông. Vượt qua cảnh giới này, chính là vạn cổ trường không, một thoáng gió trăng."

Ánh mắt Hoài Thích trong trẻo như nước: “Công chúa nhìn ta, khen ta có bộ xương đẹp, nhưng lớp da bên ngoài lại tầm thường. Xin hỏi sư huynh, liệu huynh có đạt được đến cảnh giới như vậy không?”

Hoài Từ nghẹn lời, không biết phải trả lời sao, gương mặt vốn đã u buồn của hắn càng thêm phần sầu não: “Danh tiếng của đệ đã vang xa, có lẽ nàng ta cũng chỉ muốn dùng cách này để lấy lòng đệ mà thôi.”

Hoài Thích khẽ cười: “Ta nào có đức hạnh gì mà khiến một vị công chúa cao quý phải cúi mình?”

Hoài Từ không biết nói gì hơn. Trong lòng hắn, tiểu sư đệ của mình dĩ nhiên là tốt nhất, được công chúa để mắt đến thì cũng chẳng có gì đáng để ngạc nhiên cả.

"Vô vãng vô tướng, tín tâm thanh tịnh, tắc sinh thực tướng. Nhược kiến chư tướng phi tướng, tức kiến Như Lai.*" Giọng nói của Hoài Thích ấm áp, như đang khuyên răn chúng sinh: "Sau khi sư huynh trở thành trụ trì, càng chấp vào hình tướng hơn."

(Không đi, không đến, không chấp vào hình tướng; khi tâm của ta thanh tịnh, không vướng bận bởi các vọng tưởng, sẽ sinh ra sự thanh tịnh. Nếu ta thấy rằng các hình tướng bên ngoài không phải là bản chất thật sự của chúng; khi đó, ta sẽ thấy được Như Lai)

Trấn Quốc Tự là ngôi chùa quốc tự, vì vậy không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với hoàng thất. Dù xuất gia không phải quỳ lạy trước vương của nhân gian, nhưng việc giao tiếp lâu dài cũng sẽ khiến tăng chúng dần sinh ra lòng kính sợ đối với thế tục.

Hoài Thích nhìn sư huynh mình, tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định, y không sợ phải nói ra sự thật, làm cho Hoài Từ nghe mà giật mình: “Hoàng đế càng ngày càng mê muội, tham lam xa hoa, không còn phân biệt đúng sai. Ta không tin một vị công chúa nhìn người như nhìn một bộ xương mà lại có thể là người hoang dâm như trong lời đồn. Chắc hẳn trong hoàng thất có điều gì đó khuất tất, khiến nàng không tiếc gì mà bôi nhọ chính thanh danh của mình.” ( app truyện T Y T )

Hoài Từ không khỏi nhìn quanh, thấp giọng nói: “Dù có như vậy, thì đã sao? Làm sao chúng ta có thể can dự vào chuyện đó được? Sư đệ, đệ ngàn vạn lần đừng hồ đồ…”

“Muốn ra khỏi thế gian, trước hết phải vào trong thế gian.” Hoài Thích ngắt lời, khẽ cười: "Mười năm rồi, dù sư phụ đặt cho ta cái tên ‘Hoài Thích’, nhưng ta vẫn chưa thể buông bỏ, chưa thể tách mình ra khỏi những kiêu hãnh khắc sâu trong huyết mạch của mình. Ta muốn đi theo công chúa, bước vào trần thế, có lẽ sau khi trở về, ta sẽ có thể buông bỏ hết những danh vọng hư ảo, từ đó quy y Phật pháp.”

Hoài Từ cắn răng. Hắn biết rằng Hoài Thích khác hẳn với bọn họ, y là đích trưởng của một gia tộc danh giá. Nếu không phải vì tướng số xung khắc, bị giám quan phán là sẽ xung khắc với quý nhân thì y đã là người kế thừa của Nghiêm gia. Tất nhiên, với vị thế của nhà họ Nghiêm, họ cũng không cần phải cúi đầu trước hoàng tộc. Nhưng khi đó trong gia tộc xuất hiện một thiên tài, nhiều trưởng lão có ý đồ riêng, muốn ủng hộ người kia, nên họ đã từ bỏ Hoài Thích để lót đường cho thế hệ sau.

Nói trắng ra, Nghiêm gia đủ mạnh để đối đầu với hoàng thất, nhưng Hoài Thích không đủ giá trị để khiến Nghiêm gia hy sinh vì y.

Các gia tộc lớn rất tàn nhẫn, nhưng cũng có giới hạn. Cuối cùng, gia tộc vẫn giữ cho Hoài Thích một con đường sống mà gửi y đến Trấn Quốc Tự, cắt tóc xuất gia, thay vì dìm chết y.

Cả công lẫn tư, về tình về lý, Nghiêm gia không hề khuất phục mà vẫn giữ trọn được ân tình. Dù có công khai chuyện này cho thiên hạ, người đời cũng chỉ có thể nói rằng đáng lẽ phải như vậy.

Đáng lẽ phải như vậy... sao?

Hoài Thích vẫn còn vướng bận một nỗi khổ tâm. Vì vậy, y học Phật lý, danh tiếng vang xa, nhưng trong lòng y vẫn sống như một quý công tử, vì y chưa buông bỏ được.

Đặc biệt là sau khi người kế thừa mới của gia tộc lên nắm quyền, thế lực gia tộc càng ngày càng hùng mạnh.

Dường như những gì đang diễn ra trên thế gian liên tục nhắc nhở y rằng, quyết định từ bỏ y của gia tộc khi xưa là đúng đắn.

Miệng Hoài Từ đắng chát, môi run rẩy nói: “Buông bỏ thì sao? Không buông bỏ thì sao?”

Hoài Thích mỉm cười: “Nếu ta không buông bỏ được, ta sẽ để mình chìm vào thế gian, bước vào những cơn sóng ngầm cuồn cuộn ấy. Nếu ta đạt được sự viên mãn, thì…”

“Ta sẽ độ nàng thoát khỏi biển khổ, đưa nàng đến bờ giác.”

—Độ người phụ nữ có Phật duyên cực kỳ cao, nhìn người như nhìn xương trắng này thành một đóa hoa sen trước Phật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play