Nếu phải dùng tám chữ để miêu tả Thương quân, thì chỉ có thể là: “binh quý thần tốc, thế như chẻ tre.”
Phải biết rằng, Thương quân do Viên Thương dẫn dắt vốn là tàn quân của Trấn Bắc quân. Dù đã tổn hao nguyên khí sau trận chiến với quân Lương Di, nhưng nhờ vào sự hỗ trợ của Vọng Ngưng Thanh mà vẫn giữ được nền tảng. Người ta thường nói “lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa,” đội quân từng là đội quân mạnh mẽ nhất của Cảnh Quốc, năm nào cũng phải giao chiến với quân Lương Di thiện chiến. Trên người mỗi tướng sĩ đều in hằn những chiến công hiển hách, gọi họ là đội quân tinh nhuệ tuyệt không phải là lời nói suông. Sau này, Thương quân dần lớn mạnh, thu nạp rất nhiều dân thường lâm vào cảnh đường cùng, nhưng hồn cốt của đội quân này đã gắn kết thành một khối vững chắc từ lâu.
Những binh sĩ sống sót từ Trấn Bắc quân đều mang trên mình món nợ máu chất chồng bởi sự phản bội và vong ân của vị quân chủ mà họ từng trung thành. Đồng đội, huynh đệ của họ không ngã xuống nơi sa trường, mà lại chết đói, chết rét, xác khô nằm lay lắt trên tường thành, nhưng vẫn không dám lùi bước. Còn những người dân gia nhập vào Thương quân thì hoặc là đã đắc tội với bọn quan lại tham lam, hoặc bị thuế má hà khắc bức ép đến mức không còn đường sống. Xét cho cùng, trong thời đại hoàng mệnh lớn hơn trời, dân chúng vẫn là những người thật thà. Nếu không thực sự bị dồn vào đường cùng, ai lại dám liều mạng đầu quân cho phản quân, dùng cái đầu của mình để mà mạo hiểm?
Hoàng thất Cảnh Quốc đã mục nát, gốc rễ hỏng rồi, thì cành lá tất nhiên cũng không thể xanh tươi.
Người ta thường nói kiêu binh tất bại, bi binh tất thắng. Đám binh lính Cảnh Quốc ăn sung mặc sướng, sống trong an nhàn hưởng lạc thì làm sao có thể là đối thủ của đội Thương quân đã quen sống cảnh đầu rơi máu chảy? Hai quân giao chiến, một bên ham sống sợ chết, một bên khí thế ngút trời, chẳng khác gì đá và trứng, chênh lệch rõ rệt. Đi đến đâu, Thương quân cũng chỉ trảm quan lại tham nhũng, không hề động đến dân chúng dù chỉ một chút. Thậm chí còn giúp người dân bảo vệ thành trì, vì thế mà khi Thương quân kéo đến, thường có dân chúng trong thành tiếp ứng, những người dân phẫn nộ dùng đá và cuốc xẻng đánh chết các quan lại định mang tiền chạy trốn, tự tay mở cổng thành cho Thương quân.
Chưa đầy một tháng, Cảnh Quốc đã mất đi nửa giang sơn của mình. Đám quan lại và sĩ tộc lâu nay chìm trong phú quý cuối cùng cũng giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ an lạc.
Người đầu tiên phản ứng chính là Nhiếp Chính Vương. Ông ta không còn tâm trí để đối đầu với Công chúa Dung Hoa nữa, lập tức dẫn theo đội quân riêng của mình xông vào hoàng cung, toan giết chết Khang Giai Đế để tự xưng đế, nhằm giành lấy nửa giang sơn còn lại, tránh việc cuối cùng thành công dã tràng. Nhưng dù tuổi của Khang Giai Đế còn nhỏ, mẫu thân của cậu ta là Cao Thái Phi lại không phải kẻ dễ đối phó. Phát hiện có điều bất thường, bà ta lập tức thu gom tài sản, dẫn theo tiểu hoàng đế, lẩn trốn ra khỏi cung theo mật đạo. Cao Thái Phi xuất thân thấp kém, chẳng qua chỉ là một cung nữ, khi xưa cũng chỉ là nha hoàn hồi môn của một vị phi tần, ngoài người nhi tử này, nàng ta không có chỗ dựa nào khác ở Hoa Kinh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT