Bảy ngày thoáng chốc trôi qua, trời còn chưa sáng, Vọng Ngưng Thanh đã đứng giữa Diễn Võ Trường.
Bởi không hẹn trước giờ giấc, mà ngày thường cũng không cần dậy sớm đến vậy, nên nàng liền tranh thủ lúc chưa ai tới để tự làm việc của mình.
Nàng còn nhớ dạo trước Tố Huỳnh từng nằng nặc đòi uống rượu, bảo rằng hiếm lắm mới có dịp ba người bọn họ đều sắp mười lăm, tất nhiên phải cùng nhau uống một trận cho ra trò mới được.
Khi nói, đôi mắt của nàng ấy sáng lấp lánh, tuy Không Dật không nói gì nhưng thần sắc cũng tỏ vẻ trông chờ. Tâm tính của đám trẻ con thường là thế, tụ lại một chỗ thì kiểu gì cũng muốn làm chút chuyện trái khoáy, không tìm được gì kích thích thì sẽ cảm thấy như uổng phí hết cả tuổi thanh xuân.
Nhưng nhâm nhi chút rượu thì là thú vui, uống nhiều quá thì hại người, Vọng Ngưng Thanh không tán thành, nhưng cũng chẳng thể gạt phăng hứng thú của hai người họ, vậy nên đành phải nghĩ cách khác.
Vì thế mấy hôm nay nàng đều hoãn lại thời gian luyện kiếm buổi sáng, chỉ để gom góp đủ một vò “Mai Thượng Tuyết.” Phải biết rằng, Thiên Khu Phái tọa lạc nơi đỉnh núi có linh khí dồi dào, thiên tuyền thuần tịnh không chút vẩn đục, dùng để ủ rượu thì quả thật hương vị tuyệt hảo.
Vọng Ngưng Thanh định chế một vò rượu có tên “Tam Chuyển Hàn Anh Trích Tiên Lộ.” Ngoài loại tuyết trên cành mai ở nơi không có dấu chân người, còn cần thêm vô căn thủy trong mùa mưa và suối sống trong rừng trúc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT