Tạ Chiêu Ninh thấy như mình đang ngủ một giấc dài.
Không giống những cơn ác mộng mà nàng từng mơ thấy ở nơi cung cấm.
Giấc ngủ này không hề mộng mị. Nàng như một đứa trẻ sơ sinh, ngủ say trong vòng tay ấm áp.
Đến khi màu sắc mơ hồ trong giấc mơ dần tan biến, Tạ Chiêu Ninh chợt mở mắt ra.
Nàng thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh có rất nhiều nha hoàn, bà tử. Họ ngồi túm năm tụm ba trông chừng nàng, người thì may vá, kẻ cắt hoa điền. Nàng không thể lên tiếng nhưng lại nghe được họ đang xì xào bàn tán.
“Đang Tiết Hàn Thực, trong phủ không nổi lửa, đại nương tử không thích ăn mấy thứ bánh nguội, giờ lại bị bệnh, không biết phải làm sao đây?” Một nha hoàn nhỏ tuổi mặt tròn than thở, cầm một miếng bánh táo hình cá vàng, cách lớp màn buông hờ, chìa ra trước mặt Tạ Chiêu Ninh: “Đại nương tử có muốn ăn một chút không?”
Tạ Chiêu Ninh bàng hoàng vì nàng không chỉ nghe được tiếng họ nói chuyện, mà còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ bánh táo.
Nàng biết rõ nằm mơ thì đâu thể ngửi được mùi thơm.
Nàng muốn ăn.
Chắc là đã mười năm nàng không được ăn bánh táo vào Tiết Hàn Thực. Trong mười năm bị giam trong cung cấm, Triệu Cẩn chỉ cần nàng còn sống, đâu thèm bố thí cho nàng những thứ tốt gì.
Hơn nữa, bánh táo của Tạ gia được chế biến rất ngon. Quả táo khô được giã nhỏ, hấp với đường mịn và bột gạo vàng rồi nắn thành nhiều hình dạng khác nhau. Sau khi lấy ra khỏi nồi còn phủ thêm các loại quả khô. Bánh vừa mềm mịn vừa ngọt ngào, nàng đã nhớ hương vị từ lâu rồi.
Tiếc là nàng không thể kiểm soát được cơ thể, muốn ăn nhưng không thể cử động.
Người hầu lớn tuổi hơn đứng bên cạnh trừng mắt nhìn cô bé, nói: “Ngươi làm gì vậy? Đại nương tử đâu thích ăn bánh, để người nghỉ ngơi cho khỏe. Đi lấy nước nóng đi!”
Nha hoàn mặt tròn chỉ thè lưỡi, nói: “Nô tỳ đi ngay”
Cô bé vừa dứt lời là chạy nhanh như gió, còn chẳng kịp đặt miếng bánh táo trên tay xuống.
Tạ Chiêu Ninh thất vọng vô cùng. Nàng sợ rằng sau này sẽ không còn nằm mơ thấy bánh táo, cũng không bao giờ ngửi thấy mùi thơm như thế nữa. Nhưng nàng không sao cử động được, dù nàng có cuống cuồng đến đâu thì cũng chẳng thể làm gì.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé kia bỏ chạy.
Một người hầu khác bên cạnh thở dài: “Đại nương tử mê man đã lâu, không biết khi nào mới tỉnh lại. Lang quân cũng thật nhẫn tâm.”
Cách một tấm màn mỏng nên Tạ Chiêu Ninh có thể nhìn thấy họ, nhưng họ lại không phát hiện ra Tạ Chiêu Ninh đã mở mắt.
Họ đang mải tám chuyện thì một thiếu nữ cao gầy bước vào.
Nàng ấy cầm một chiếc mũ rèm trên tay, hỏi: “Sao Thanh Đoàn chạy nhanh vậy!”
Tạ Chiêu Ninh kinh ngạc mở to mắt khi thấy khuôn mặt của nàng ấy. Tên của nha hoàn kia đã lên đến miệng nhưng nàng không thể gọi ra được, cứ nghẹn lại khiến ngực nàng phập phồng.
Người hầu lớn tuổi vừa lên tiếng thở dài: “Tuổi còn nhỏ nên chưa trầm ổn, làm phiền đến đại nương tử nghỉ ngơi. Ta cho con bé ra ngoài. Sao Thanh Ổ cô nương đi lâu vậy?” Thiếu nữ kia đáp: “Trời lạnh quá, mũ rèm của Đại nương tử không khô được.”
Người hầu kia nói: “Tiết Hàn thực không được đốt bếp, nếu không thì có thể hơ khô được rồi.”
Thiếu nữ kia tiếp lời: "Lén đốt lò sưởi tay đi. Nương tử thích màu của mũ rèm này nhất, cảm thấy mang vào mùa xuân là hợp nhất. Mấy ngày nay tiết xuân lạnh lẽo, ta sợ nương tử thức dậy sẽ muốn đội.”
Có người lập tức lặng lẽ đốt một lò sưởi tay, các nha hoàn trong phòng lén lút đóng cửa lại để thiếu nữ kia hong chiếc mũ rèm.
Thiếu nữ có bàn tay thon dài mềm mại, cầm chiếc mũ rèm màu hồng sen thêu chìm, cẩn thận lật ra, sờ từng chút một rồi dùng lò sưởi tay hong khô những chỗ bị ướt. Cử chỉ của nàng ấy nghiêm túc dịu dàng như đối xử với một đứa trẻ.
Tạ Chiêu Ninh nhìn đôi tay của nàng ấy, nhớ có người từng cười nói: "... Tay nàng ấy thật mềm mại, thon dài, khéo léo như vậy đúng là thích hợp thêu thùa.”
Nhưng hình ảnh hiện lên tiếp theo cũng là người đó kiên quyết để thị vệ giữ chặt đôi tay ấy, chẳng màng nàng tha thiết cầu xin, giọng điệu lạnh lùng hờ hững: “Nàng ấy vì ngươi làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, đáng bị chặt tay!”
“Đừng…” Nàng nghe thấy mình thét lớn chói tai: “Ta sai rồi, là lỗi của ta, người tha cho Thanh Ổ, không liên quan gì đến nàng ấy, không liên quan!”
Tiếng khóc lóc cầu xin của Thanh Ổ, máu bắn tung tóe làm mờ tầm mắt của Tạ Chiêu Ninh.
"Đừng—” Tạ Chiêu Ninh vô thức thét lên.
Hơi ấm của bếp lò, mùi thơm của bánh táo và làn gió nhẹ lướt qua ngoài cửa sổ chợt dừng lại trong chốc lát, như lời một lời nguyền chợt biến mất, nàng thoát khỏi sức mạnh vô hình đang giam cầm mình, lại có thể cử động được. Nàng thở hổn hển, cả người run rẩy. Mọi người trong phòng đều bị nàng làm cho giật mình. Hơn mười người lớn nhỏ vây quanh nàng, người ở gần nhất ôm lấy vai nàng: “Đại nương tử, đại nương tử?”
Tạ Chiêu Ninh vẫn còn run rẩy, môi tái nhợt, ngơ ngác nhìn sàn gỗ sồi đen hồi lâu, đột nhiên khó nhọc nuốt nước bọt, nói: “Thanh Ổ, Thanh Ổ, mau tới đây!”
Thanh Ổ sửng sốt, những người khác nhanh chóng đẩy nàng ấy đến trước mặt Tạ Chiêu Ninh.
Tạ Chiêu Ninh vội vàng nắm lấy tay nàng ấy, cẩn thận xem xét, tốt quá đôi tay vẫn nguyên vẹn, đúng là bàn tay tuyệt vời của Thanh Ổ.
Hơi ấm của làn da, mùi của lò than, thoát khỏi những trói buộc vô hình, mọi thứ trước mắt nàng trở nên chân thật hơn. Những người đã qua đời lại xuất hiện trước mặt nàng vào thời điểm tốt đẹp nhất.
Cử chỉ của nàng khác thường đến nỗi mọi người xung quanh đều giật mình kinh ngạc.
“Nương tử gặp ác mộng ư.” Thanh Ổ là người đầu tiên phản ứng: “Nằm mơ thấy nô tỳ sao?”
Tạ Chiêu Ninh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng đây không phải là giấc mơ. Nhưng tại sao những người đã chết vì nàng lại xuất hiện trước mặt? Cách bày trí quanh phòng giống hệt thời niên thiếu khi nàng còn ở Tạ gia. Ngay cả bánh táo mà nàng chưa từng thấy lại mười mấy năm qua vẫn giữ hình dạng quen thuộc ấy.
Ánh mắt nàng lướt quanh căn phòng bày trí xa hoa. Toàn bộ đồ đạc đều được làm bằng gỗ hoàng hoa lê thượng hạng, tỏa ra màu vàng nhạt dưới ánh sáng ban ngày. Mười hai tấm bình phong đang mở, trên đó thêu hoa lá, chim muông và phong cảnh được tô điểm ngọc trai và ngọc bích, trông vô cùng tinh xảo trang nhã. Cách đó không xa là kệ gương gỗ cẩm lai năm ngăn. Nàng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trên mặt gương hơi ngả vàng.
Đó chính là khuôn mặt của nàng.
Suốt mười năm bị giam cầm trong cung cấm, nàng từng nhìn thấy khuôn mặt vàng vọt trơ xương của mình phản chiếu dưới mặt nước. Thời gian dài đằng đẵng, dài đến nỗi ngay cả nàng cũng quên mất thì ra khi còn trẻ nàng có dung mạo thế này.
Nàng có khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo và đầy đặn như quả vải, hàng mi dày như lông quạ và đôi mắt sáng ngời trông vẫn còn vương nét ngây thơ. Khi mới trở về Biện Kinh, nàng là mỹ nhân được cả Biện Kinh tán thưởng. Nhưng nàng luôn cảm thấy mình không đủ xinh đẹp lạnh lùng nên cố tình trang điểm để che đi vẻ non nớt. Hơn nữa, nàng lại xấu tính hung dữ, lâu dần không ai nhắc đến nhan sắc mà chỉ còn nhớ quá khứ đầy tai tiếng của nàng.
Tạ Chiêu Ninh còn đang ngẩn ngơ thì đúng lúc đó bên ngoài bỗng có giọng nói vang lên: “Man Man của ta đã tỉnh chưa?”
Tạ Chiêu Ninh ngẩng đầu nhìn thấy một bà lão mặc bối tử dài mỏng màu đàn hương có họa tiết chữ vạn, mái tóc trắng được búi cao chỉ cài một cặp trang sức, đang được các nha hoàn vây quanh nâng đỡ bước vào phòng. Bà có ngũ quan cân đối, giữa đôi mày hằn những nếp nhăn do thường xuyên nhíu mày, dưới môi có một nốt ruồi nhỏ. ( truyện trên app T•Y•T )
Vừa nhìn rõ người mới tới, mọi thứ trong tầm mắt Tạ Chiêu Ninh bỗng trở nên mơ hồ.
Làm sao nàng lại quên được hình bóng ấy? Đó là hình bóng đã khắc sâu vào trái tim nàng.
Tổ mẫu của nàng, người đã mất hơn mười năm trước!
Suốt mười năm sau khi tổ mẫu qua đời, nàng liên tục mơ thấy bà nhưng nàng không sao nhìn rõ mặt mà chỉ thấy một bóng hình mờ ảo. Dù nàng có nhớ nhung đến thế nào, không ngừng gọi bà từ sau lưng cũng chỉ hoài công. Nàng còn cho rằng tổ mẫu giận mình đến mức không muốn nhập vào giấc mơ của nàng nữa. Vì vậy, trong suốt mười năm bị giam cầm, nàng đã không ngừng nghĩ cách để tổ mẫu tha thứ cho mình.
Nhưng giờ nàng lại thấy tổ mẫu vẫn còn sống sờ sờ trước mặt mình!
Mọi người trong phòng đều quỳ xuống, Thanh Ổ vội vàng giải thích: “Lão phu nhân, không hiểu sao đại nương tử bỗng giật mình sợ hãi.”
Người hầu đỡ lão phu nhân lên tháp, bà ngồi xuống bên cạnh Tạ Chiêu Ninh, vòng tay ôm vai nàng, giọng đầy xót xa: “Man Man, sao vậy? Gặp ác mộng à? Không sao đâu, có tổ mẫu đây rồi.”
Man Man là tên riêng của nàng, chỉ có tổ mẫu mới gọi nàng như vậy.
Tổ mẫu từng nói Man Man có nghĩa là chim liền cánh, bà hy vọng cả đời nàng ân ái thuận hòa.
Trái tim chết lặng nhiều năm của Tạ Chiêu Ninh như bị dòng nước ấm nhấn chìm. Sau khi tổ mẫu qua đời, nàng không còn nghe ai dỗ dành mình như vậy nữa. Những người xung quanh kẻ thì âm mưu chống lại nàng, người lại căm ghét nàng, không ai yêu thương nàng nữa. Mũi nàng cay xè, nàng ôm chặt lấy bà, bỗng không kìm được nước mắt.
Tổ mẫu Chu thị thấy nàng khóc thì càng hoảng hốt hơn.
Tạ Chiêu Ninh, đại nương tử Tạ gia là ai chứ? Nàng lớn lên ở phủ Tây Bình, dẫn đầu đám nha hoàn hộ vệ suốt ngày càn quấy. Dù gặp chuyện gì nàng cũng luôn ngang ngược không chịu nghe lời, sao đột nhiên lại khóc lóc thế này!
Chu thị vội vàng dỗ dành nàng: “Con ấm ức vì bị phụ thân phạt phải không?” Lão thái thái đứng bật dậy: “Mặc dù con còn làm người hầu bị thương là không đúng, nhưng phạt con quỳ trong từ đường ba ngày đúng là quá đáng. Hơn nữa, con còn chưa khỏi cảm lạnh, sao có thể phạt con như vậy được?” Lão thái thái nâng mặt nàng lên nhìn thật kỹ, vẻ mặt đầy xót xa: “Con gầy đi rồi, tổ mẫu đã sai người nấu canh lòng ba màu mà con thích ăn, giờ con ăn một chút nhé?”
Đầu óc Tạ Chiêu Ninh dần dần trở nên rõ ràng.
Tổ mẫu nói nàng đã làm người hầu bị thương, phụ thân nàng phạt nàng quỳ trong từ đường ba ngày? Chuyện này nghe rất quen tai, nàng nhớ tới lời nha hoàn vừa nói ban nãy: “Lang quân thật nhẫn tâm.” Sau đó nàng dần nhớ ra hóa ra là lúc này!
Nàng còn nhớ chuyện này!
Đó là Tiết Hàn Thực năm thứ hai sau khi nàng từ phủ Tây Bình trở về, nghe nói phòng trang sức có làm một bộ trang sức rất đẹp hình hoa ngọc lan mà Triệu Cẩn thích. Nàng muốn đeo nó đi dự tiệc, ăn diện thật đẹp để gặp Triệu Cẩn. Nhưng nàng không biết bộ trang sức này làm cho Tạ Uyển Ninh, lúc nàng muốn lấy thì nó đã được giao cho Tạ Uyển Ninh rồi, thế là nàng dẫn theo nha hoàn xông vào Đông viện.
Tạ Uyển Ninh không có trong viện. Nàng bị người hầu của Tạ Uyển Ninh ngăn lại, tức giận tát người hầu mấy cái rồi bỏ đi. Nhưng khi tìm thấy người hầu này thì nàng ta đang nằm dưới một bụi chuối, cả người đầy máu, bị thương nặng đến bất tỉnh. Lúc đó đường muội Tạ Minh San đang ở chơi trong phủ đã xác nhận chính mắt nhìn thấy nàng đánh người hầu kia bị thương nặng.
Phụ thân vô cùng tức giận, phạt nàng phải quỳ ở từ đường.
Chuyện này là bước ngoặt ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng. Sau sự việc này thanh danh của nàng trong giới quyền quý ở Biện Lương trở nên tệ hại, ai cũng biết nàng là kẻ độc ác và xấu xa. Người nhà của nàng vì chuyện này cũng chán ghét nàng. Sau này dù xảy ra chuyện gì, dù gặp bao nhiêu nguy cơ cùng mưu ma chước quỷ thì cũng không ai tin nàng nữa.
Mà tất cả những này nàng làm là vì Triệu Cẩn. Nhưng nàng không biết chính hai đứa em gái của mình là người đứng sau chuyện này.
Tạ Chiêu Ninh nheo mắt lại.
Lúc đó nếu không phải bị họ dẫn dụ thì nàng đã không bám lấy Triệu Cẩn mãi không buông. Nếu nàng không bị họ lợi dụng, nàng sẽ không bao giờ phải chịu cảnh bị người đời cười chê.