Hàm Xuyến mơ màng.
Bạch gia gia cực lực đề cử.
Trông rất nhiệt tình, cực kỳ giống đại gia xuất đầu bán nghệ.
Hàm Xuyến hít sâu một hơi, để bánh hoa lên giấy hút dầu, “Con không đi!”
Nguyên nhân không đi không thể nói rõ, Hàm Xuyến cứng cổ, chỉ có thể đáp hàm hồ, nhưng thái độ lại kiên quyết lạ thường, “Không đi là không đi! Thừa Càn Cung gì chứ! Tứ hoàng tử cửu hoàng tử gì chứ! Trong Nội Thiện phòng có nhiều cô nương như vậy, ai đi mà không được?”
Nếu đây là Bạch Tứ Hỉ, Bạch gia gia đã sớm đá ngã ra đất rồi.
Nhưng thứ nhất, là đây là một cô nương; thứ hai, người già rồi, chân cũng không giơ cao được vậy.
Bạch gia gia đành sử dụng khả năng cho phép, đập vào gáy Hàm Xuyến, “Gào cái gì mà gào! Cãi cái gì mà cãi!” Nhìn quanh khắp nơi, trong Nội Thiện phòng hoặc là tiếng chảo dầu sôi lục bục, hoặc là tiếng mổ gà mổ dê, tiếng hai thầy trò cãi nhau không có ai để ý, ông già lén hạ giọng, “… Tin tức này là do Trương cô cô cố ý nói cho gia gia ta đấy, nếu mà để lộ ra, con không đi thì có hàng ngàn hàng vạn tiểu cô nương đi… Còn có hàng ngàn hàng vạn tiểu thái giám sấn lên nữa!”
Thì để cho bọn họ sấn!
Hàm Xuyến buồn bực, trong đầu vang tiếng “Ong ong”.
Trong đầu óc chỉ tràn ngập 3 chữ!
Đi là toang!
Thuận tần sẽ thưởng nàng cho Từ Khái, sẽ quyết định cho nàng làm thông phòng, mà Từ Khái sẽ phải cưới Trương thị, Trương thị sẽ ghen ghét nàng rồi đầu độc Từ Khái, đến lúc đó Từ Khái không sống nổi, nàng cũng không sống nổi! Giống trong mộng y như đúc! Không khác chút nào!
Nàng cũng chẳng bị thần kinh!
Đã chết một lần, khổ cả đời, không đâm vào tường không dừng lại chắc? Biết rõ trên núi có hổ, còn muốn lên núi chơi với hổ?
Nàng có thể thay đổi suy nghĩ của Thuận tần, hay là có thể thay đổi suy nghĩ của Từ Khái, hay là có thể khiến thánh nhân không tứ hôn cho Trương thị và Từ Khái?
Tất cả cái này, nàng đều không làm được!
Nàng chỉ có thể như miếng thịt nằm trên thớt, người khác muốn hấp nàng lên, thì nàng không thể được kho tàu, người khác muốn chặt nàng ra, thì nàng không thể bảo toàn cái thây nguyên vẹn…
“Không đi!” Hàm Xuyến nghiến răng nghiến lợi, nói chắc như đinh đóng cột, “Thà ngài cho con đến Hoán Y cục giặt quần áo! Cho con ra ngoại viện mổ gà mổ dê! Vẫn không được thì ngài cho con ra Nội Tạo cục đốn củi bổ củi cũng được!”
Nha đầu này, dầu muối không ăn!
Nói thế nào cũng chỉ đáp một câu “Không đi”!
Bạch gia gia còn định ra tay, nhưng trong lòng lại thấy hoài nghi, có phải do bình thường ông đánh nha đầu này nhiều quá nên nàng bị ngớ ngẩn rồi không.
“Con nói xem vì sao Trương cô cô lại lộ tin tức này cho gia gia ta?” Bạch gia gia tận tình khuyên bảo, “Bây giờ con không đi cũng phải đi! Cửu hoàng tử mới năm tuổi, còn đang sốt ở trên giường, có tinh lực phái người đến Thiện phòng thưởng phạt, lập uy sao? Thưởng này á, chính là do tứ hoàng tử lớn tuổi nhất trong Thiên Thu Cung thưởng xuống!”
“Giây trước tứ hoàng tử vừa thưởng cho con, giây sau Thuận tần nương nương lại muốn người, con ngẫm lại xem, là đang muốn ai!?”
Nhà họ Bạch đã trà trộn vào cung đình từ đời tổ tiên, trong này khúc chiết lắm đâu!
Thái giám đắc thế nhất bên cạnh thánh nhân là Thôi Ngọc Sinh, là do hắn thông minh nhất? Đọc sách tốt nhất? Hay là viết chữ đẹp nhất?
Đều không phải! Là do hắn hiểu ý thánh nhân!
Cuối cùng Bạch gia gia cũng không nhịn được, khẽ vỗ vai Hàm Xuyến, “Xuyến Nhi, tuy chủ tử chưa nói rõ, nhưng ta cũng không thể giả vờ không hiểu được.”
“Con có nhớ bây giờ chúng ta đang ở đâu không?”
Nước mắt Hàm Xuyến chảy “ào” ra, đến chính nàng còn chưa biết mình đã khóc.
Bạch gia gia giật mình, vội vàng vịn bệ bếp, kéo một bên chân không tiện che Hàm Xuyến lại, không để ai thấy, sau đó cầm khăn tay luống cuống lau nước mắt cho Hàm Xuyến.
“Ai…Ai… Nha đầu này… Từ nhỏ đã không thích khóc…” Bạch gia gia rất cẩn thận, “Lúc con còn nhỏ, ta bảo con khiêng đá nặng 15 cân luyện lực cánh tay cũng không thấy con khóc… Bây giờ…”
Vào nội cung thôi, sao mà lại giống… Sao mà giống như thể bức lương vì xướng vậy*!
(* Bức lương vi xướng: Bức con gái nhà lành làm kỹ nữ)
Bạch gia gia vỗ trán, nhanh chóng ném suy nghĩ vớ vẩn này đi!
“Vậy con nói xem, con tính định làm gì bây giờ?”
Hai mắt Hàm Xuyến đẫm lệ mông lung, lắc đầu, “Con không biết…” Từ khi nhận mặt dây chuyền ngọc kia, đầu Hàm Xuyên tựa như một đống bột nhão vậy, càng suy nghĩ càng đặc quánh lại, ánh mắt dừng trên bánh hoa mật ong đẹp đẽ, bỗng nhiên tỉnh ra, “Sư phụ!”
Bạch gia gia bất giác to giọng trả lời, “Đây!”
Lần này lại khiến cho cả Thiện phòng chú ý —— ai nấy đều ngừng việc trên tay nhìn sang bên này.
Thường sư phụ cười rộ lên, lớn tiếng nói: “Lão đầu bạc! Đừng có suốt ngày giáo huấn đồ đệ ông thế chứ! Nhìn tiểu cô nương khóc rồi kìa!”
Bạch gia gia cảm giác mình như Liêm Pha, có thể dùng ba chén khí khế để ném khăn tay về phía Thường sư phụ, sau đó liếc mắt quanh Thiện phòng, “Làm xong việc rồi?” Lại lê đôi chân tàn kéo Hàm Xuyến ra chỗ vắng, thần sắc nghiêm túc nói, “Con nói đi.”
Biểu tình Hàm Xuyến có chút kích động, “Bánh hoa! Bánh hoa!”
Bánh hoa? Bánh hoa gì?
Bạch gia gia như lọt vào sương mù.
Có vẻ tay mình chính là nguyên nhân trọng điểm rồi...
Nếu không một nha đầu đang tốt đẹp, sao tự dưng lại ngớ ngẩn chứ…
Bạch gia gia lâm vào tự trách.
Hàm Xuyến “Ai da” một tiếng, đôi mắt vì kích động mà sáng rỡ, “Con từng nghe mấy cô cô trong cung nói, mỗi dịp mừng thọ tròn tuổi lão thái hậu đều sẽ khai đại ân điển, thả một đợt cung nhân ra cung! Mười năm trước con mới vào cung đã có một lần như thế! Năm nay chính là đại thọ 60 tuổi của lão thái hậu, theo lệ thường thì cũng sẽ thả người ra cung!”
Tin này cũng không giả…
Bạch gia gia nhíu mày.
Nhưng ra cung còn khó hơn vào nội cung!
Cung nhân trong cung, ai mà không muốn ra cung?
Thời thế bây giờ ổn định, địa vị của nữ giới cao hơn tiền triều rất nhiều, ra cung, hoặc là về nhà nhờ cậy cha mẹ, gả cho một mối tối! Hoặc là đánh bóng tên tuổi phụng dưỡng quý nhân để thế gia quan lại mời đến dạy con gái trong nhà, tự một mình mình cũng có thể mua ruộng mua đất; hoặc chỉ đơn giản là mở lớp học nữ, thu ít học phí, dạy các cô nương quê nhà láng giềng đọc sách viết chữ…
Chỉ cần sau khi ra cung không lười không ham không tham không ngốc, cuộc sống chỉ có tốt chứ không thể kém hơn.
Đạo lý này, ai mà không biết?
Bạch gia gia ngẫm nghĩ, mở miệng, “Xuyến Nhi à… Đợt trước những người được thả ra, đều là nữ sử trong nội cung cả. Dịch đình chúng ta, tuy rằng người nhiều việc nhiều, nhưng lại là nơi không đủ để khổng tước rơi…”
Bạch gia gia nói rất uyển chuyển, nhưng cũng rất rõ ràng.
Hàm Xuyến nghe hiểu.
Nhưng Hàm Xuyến không muốn từ bỏ.
Hai chữ ra cung, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ!
Từ lúc trong mộng đến tận thời khắc vừa rời, nàng chưa bao giờ nghĩ tới!
Bốn năm tuổi đã vào cung làm nô, lớn lên trong cung đình, học trong cung đình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng sẽ chết trong cung đình.
Đây là số mệnh của cung nhân trong dịch đình!
Mà khi hai chữ “Ra cung” hiện lên, Hàm Xuyến chỉ cảm thấy ngập đầu óc đều là hai chữ này, càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang, tựa như muốn chiếm cứ hết thảy suy nghĩ của nàng.
Ra cung!
Nàng muốn ra cung!
Nàng muốn đi ra ngoài cung mở rộng tầm mắt!
Bầu trời vuông vức bị tường đỏ ngói xanh phân chia quy củ chỉnh tề này, nàng đã nhìn đủ rồi!
Nàng chưa từng thấy cây cối tự do sinh trưởng, dòng suối chảy róc rách, hoa ngoài tự nhiên khô héo vì bốn mùa luân phiên!
Hàm Xuyến nắm chặt bàn tay, giọng nhỏ nhưng kiên quyết, hỏi: “Bạch gia gia, Thục phi nương nương ở Trường Nhạc Cung có tư cách quyết định con đi hay ở không?”