Một nồi cháo thôi, Hàm Xuyến vừa tặng đã quên rồi.
Nào biết ngày hôm sau Nội Thiện phòng lại loạn xị ngậu —— ngày mười chín tháng chín là ngày Quan Âm nương nương xuất gia, mà trùng hợp ngày hai mươi tháng chín là đại thọ sáu mươi tuổi của lão thái hậu, Nội Thiện phòng phải chuẩn bị bánh mật ong cho Quan Âm nương nương và tiệc mừng thọ.
Hàm Xuyên đang bưng cái chậu to đựng hỗn hợp trứng và bột mì.
Bên trong còn có mật ong đặc sệt, sữa bò đánh bông và một lượng lớn đường nâu.
Phải dùng sức khuấy mạnh hỗn hợp này thì bánh mới tơi xốp mềm mịn.
Hàm Xuyến chỉ cảm thấy từng thớ gân trên cánh tay phải đều như co cứng lại, hôm qua về phòng thay quần áo, A Thiền nói cánh tay và sau lưng nàng nổi lên một tầng cơ bắp, trông rất có cảm giác an toàn.
Nếu bỏ qua biểu cảm đáng khinh của A Thiền, Hàm Xuyến tạm coi đây là lời khen.
Thật ra Hàm Xuyến không hiểu vì sao bánh mật ong cung phụng cho Quan Âm nương nương phải đánh thật tơi, thật mềm, biết đâu răng của Quan Âm nương nương rất tốt, thích ăn dai giòn sần sật thì sao?
Với cả, ai nói thần tiên trên trời chỉ thích ăn mấy thứ mười phần tiên khí như bánh hoa mật ong này?
Tiên nữ thích gặm móng heo ư?
Hằng Nga không thể thích ăn lẩu nóng?
Chức Nữ không thể mê ăn đại tràng heo?
Rập khuôn thế này là không thể chấp nhận được.
Hàm Xuyến vừa đánh tơi hỗn hợp vừa để suy nghĩ bay đến tận chân trời.
“Xuyến Nhi! Có chuyện vui!” Trương cô cô – chưởng sự Nội Thiện phòng phấn khởi tiến vào, đằng sau là một cung nhân ăn mặc đơn giản đi thẳng về phía Hàm Xuyến, Trương cô cô cười toét cả miệng, trong lời nói chứa đầy vẻ nịnh hót với Bạch gia gia, “Nha đầu Bạch gia dẫn dắt giỏi lắm! Hôm qua nấu cháo cho cửu hoàng tử, hôm nay được thưởng ngay —— một bát cháo đổi một phần thưởng, cuối cùng là Nội Thiện phòng bọn tôi được hời!”
Trương cô cô vui tươi hớn hở.
Thanh Hoàn đi đằng sau đứng ra, khẽ phúc thân với Hàm Xuyến, không còn thần sắc hoảng loạn và tuyệt vọng như hôm qua nữa, cười vô cùng khéo léo, “Cửu hoàng tử rất thích nồi cháo vị tỷ tỷ này nấu, đặc biệt bảo tôi đến ban thưởng.”
Sau đó nâng một túi thơm lên, đường may của túi thơm bình thường, chất lượng còn tạm, là loại vải lụa mịn từ Ích Châu, khả năng cao là vải may quần áo còn thừa của cửu hoàng tử.
Hàm Xuyến dùng tay ước lượng, cung kính hành lễ trước mặt Trương cô cô.
Hàm Xuyến không kể lại chuyện quẫn bách hôm qua, dáng vẻ hiểu chuyện này khiến Thanh Hoàn rất hưởng thụ, đưa mắt nhìn quanh Nội Thiện phòng một vòng, thoáng đề cao thanh âm, “Hôm qua thái giám trực đêm số Ất qua loa với chủ tử Thiên Thu Cung, bị thưởng 30 cái vả miệng! Còn cung nữ số Giáp làm tốt, chủ tử thưởng cho! Nếu làm có lệ, chủ tử sẽ phạt!”
Lúc hữu dụng thì gọi ta là Hàm Xuyến tỷ tỷ, lúc không cần đến thì gọi ta là cung nữ số Giáp…
Ta tốt bụng đưa cháo cho người, ngươi lại lấy ta làm bè…
Hàm Xuyến im lặng.
Chờ đến giờ trưa về nhĩ phòng, A Thiền và hai tiểu nha đầu Hương Tuệ, Cốc Nhi xúm lại mở túi thơm của Hàm Xuyến ra, làm Hàm Xuyến nhớ tới hình ảnh hàng xóm xúm quanh cửa hàng cá độ khi có kết quả…
Là một mặt dây chuyền bằng ngọc hình hồ lô tinh xảo nhỏ xinh.
Mấy cô nương “Oà” lên.
A Thiền không dám cầm, “… Lần trước Tiểu Đức Tử đến Thần Võ Môn đổi tiền lương, có cầm một miếng ngọc bội còn nhỏ hơn thế này, màu xanh trên đó cũng nhạt hơn, nhưng đã đổi được 12 lượng bạc!” Cố gắng để người mình cách xa mặt dây chuyền ngọc này ra, khẽ huých khuỷu tay Hàm Xuyến, “Phát tài mời khách! Phát tài mời khách!”
Hàm Xuyến đang ngây ra, bị va vào thì suýt sợ tới mức linh hồn xuất khiếu.
Hàm Xuyến run run cổ họng, đầu óc choáng váng xây xẩm, giống như một đống bột nhão, mặt ngọc này nàng quen đến không thể quen hơn —— đây là đồ Từ Khái hay đeo trên người, không to nhưng nhìn là thấy thủ công tinh xảo, không đáng bao nhiêu nhưng lại là phục sức mà các hoàng tử thích nhất.
Trong mộng, Từ Khái cũng đưa mặt dây chuyền ngọc này cho nàng.
Lúc đó nàng vừa mới đến Thiên Thu Cung làm việc chưa lâu, Từ Khái đưa lúc sinh nhật mười lăm tuổi của nàng.
Nàng cực kỳ thích mặt dây chuyền này, cố ý thức đêm kết một sợi dây để đeo nó lên cổ, sau này có An Ca nhi, nàng liền đưa mặt dây chuyền hình hồ lô này cho An Ca nhi.
Đổi tới đổi lui, sao giờ mặt dây chuyền ngọc này lại về tay nàng?
Ánh mắt Hàm Xuyến nhìn miếng ngọc này như nhìn thấy Từ Khái nhảy từ trong quan tài ra, như nhìn thấy An Ca nhi gọi nàng là mẹ, như nhìn thấy có người làm tào phở thêm đường đỏ, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc vì hoảng sợ.
Nhưng A Thiền lại thấy hâm mộ, “Xuyến Nhi, ngươi nói xem sao ngươi may mắn thế nhỉ! Nếu hôm qua ta ở đó thì tốt, ta sẽ trộm hải sâm mà Thường sư phụ giấu riêng cho cửu hoàng tử ăn!”
Hàm Xuyến cố nhịn không trợn trắng mắt.
May mắn này nàng không cần, ai muốn lấy thì cứ lấy đi!
Nhưng “may mắn” của Hàm Xuyến còn chưa dừng lại ở đó.
Nàng vừa mới cất mặt dây chuyền ngọc giây trước, giây sau Bạch gia gia đã bừng bừng phấn chấn đi đến.
Lúc Bạch gia gia đến, Hàm Xuyến đang cầm đôi dũa dài một thước, kiễng chân lật mặt bánh hoa trong chảo dầu. Khuôn bánh ở Thiện phòng đều dùng những mẫu mang ý nghĩa hoan hỷ, phi tần tiểu chủ thường dùng khuôn tịnh đế liên hoa, hoan hỷ ra mặt thì là khuôn thạch lựu ôm con, loại dùng cho lão thái hậu và Quan Âm nương nương là năm cánh sen, trúc chín đốt và đủ loại kiểu dáng Phạn gia khác.
Bánh hoa lăn lộn trong chảo dầu, bốc khói nóng hôi hổi.
Thứ này ngon hay không không quan trọng, cũng chẳng ai ăn, nhưng cần phải đẹp.
Cái này khảo nghiệm bản lĩnh khống chế độ lửa.
Nhớ ngày trước làm bánh hoa cho lão thái hậu, có một tỷ tỷ tiền bối rán đen đế hoa sen, lúc đưa đến Từ Ninh Cung lại bị lão thái hậu tình cờ thấy được, thế là sai người lột quần áo tỷ tỷ kia ra, đánh ngay trước cửa thứ hai của dịch đình, cái mông trắng bóng thấm máu đỏ hồng, ngày hôm sau vị tỷ tỷ đó liền thắt cổ tự sát.
Cho nên ấy, trong cung nhìn có vẻ phồn hoa náo nhiệt, lại toàn là hư ảo không thật.
Không chừng một lúc nào đó lại dẫm phải hố.
“Xuyến Nhi.... Xuyến Nhi!” Bạch gia gia nhỏ giọng gọi trước, thấy cô nương này vẫn ngây ngốc, tâm tư đều đặt trên bánh hoa kia thì gõ một cái muôi qua đó, “Xuyến Nhi!”
“Ai! Sư phụ!” Hàm Xuyến vội vàng vớt bánh hoa lên, đợi lát nữa sẽ rán lại sau.
Bạch gia gia vịn bệ bếp, dí sát vào Hàm Xuyến, “Có một nơi còn tốt hơn Trường Nhạc Cung! Đi, hay là không đi?”
Hàm Xuyến nhìn Bạch Đấu Quang, trong lòng có dự cảm không tốt lắm.
“Thừa Càn Cung, Thuận tần nương nương!” Bạch gia gia cực kỳ hưng phấn, râu vểnh đến tận đuôi mày, “Muốn chọn hai cung nữ trong Thiện phòng! Con nói con không dám tới nơi phức tạp như Trường Nhạc Cung, vậy có Thuận tần nương nương tính tình ôn hoà, lại tị thế tránh sủng, càng tốt hơn là còn có con trai ruột.”
Bạch gia gia đưa tay ấn lên đầu Hàm Xuyến, bàn tay to lớn làm Hàm Xuyến có cảm giác như mình phạm vào tội ác ngập trời, Bạch gia gia định nhân cơ hội cho nàng vào chảo dầu, thay trời hành đạo.
“Ai cũng biết chỗ Thuận tần chỉ là lối nhỏ thôi. Dạy dỗ xong, cuối cùng kiểu gì chẳng đến chỗ tứ hoàng tử.” Trong mắt Bạch gia gia loé lên một tia sáng, “Tương lai bên cạnh chủ tử gia…”
Sống lưng Hàm Xuyến phát lạnh.
Khí lạnh lan từ xương cột sống lên đến tận cổ.
Trong tiết trời đầu tháng chín, Hàm Xuyến cảm thấy sau cổ như bị tẩm nước lạnh vậy.
Hàm Xuyến bất giác run lập cập.
Bạch gia gia vui vẻ, “Nhìn con hưng phấn kìa? Có phải cũng cảm thấy đây là một chốn tốt hay không?”
Hàm Xuyến nghiến răng nghiến lợi.
Tốt... Tốt... Tốt cái gì mà tốt! Tốt con khỉ ấy!
Không phải đời trước nàng bị cái chốn này gài chết đó sao!