“Có phải là vị tỷ tỷ ở Thiên Thu Cung đấy không?” Hàm Xuyến mỉm cười bước qua ngạch cửa.
Thái giám trực đêm kia vừa thấy Hàm Xuyến thì lập tức đổi sắc mặt, khom lưng ra đón, “Sao Hàm Xuyến tỷ tỷ lại có thể dời gót đến chỗ tồi tàn này!”
Vừa nói vừa phất tay áo lau đám bụi không tồn tại trên ghế con, cười nịnh, “Bạch gia có khoẻ không ạ? Gần đây ngài cũng khoẻ chứ? Ngài còn chưa biết tiểu nhân tên gì đúng không? Tỷ tỷ cứ gọi tôi là Xuyên Nhi là được!”
Tôm nhỏ sợ con cua, con cua sợ cá lớn, cá lớn sợ lưới bắt cá.
Đứng trước người có thân phận cao hơn mình thì ti tiện, đứng trước người không bằng mình thì kiêu ngạo —— tuy nói đạo lý này ở đâu cũng có, nhưng ở trong cung thì nó biểu hiện cực kỳ rõ ràng.
Hàm Xuyến là người số Giáp dưới tay chưởng muỗng kỳ cựu, trù nghệ tốt, còn được Bạch Đấu Quang coi trọng, tướng mạo vóc dáng cũng thuộc hàng xuất chúng trong dịch đình, ở Thiện Phòng, dù Hàm Xuyến có đi ngang thì cũng không có vấn đề gì.
Tuy nói Thanh Hoàn là nha đầu trong nội cung, nhưng lại làm việc bên người tiểu hoàng tử yếu thế, năm nay cửu hoàng tử mới năm tuổi, triều đại này chú trọng sáu tuổi lạc định*, cửu hoàng tử còn chưa đứng vững, nha đầu bên cạnh giống như một cọng rau, người khác muốn luộc thì luộc, muốn xào thì xào…
(* Nôm na 6 tuổi mới được coi là vững vàng)
Những người này chỉ cần liếc mắt một cái, ai nên nịnh bợ, ai có thể kiêu ngạo, lòng sáng rõ như gương vậy.
Những người này, không nịnh bợ không sống được sao?
Nói thật, tiếp xúc thường xuyên không cảm thấy gì, nhưng giờ Hàm Xuyến lại thấy hơi ghê tởm.
Hàm Xuyến không nhìn tiểu thái giám kia, đứng bên bệ bếp đưa hộp đồ ăn trong tay cho Thanh Hoàn, “Đừng làm chậm trễ giờ cơm của cửu hoàng tử, đây là cháo tôi mới nấu xong, nếu tỷ tỷ thấy được thì về Thiên Thu Cung hâm lại, hầu hạ cửu hoàng tử dùng bữa.”
Thanh Hoàn đỏ mắt nhận lấy, khẽ đáp lễ Hàm Xuyến, sau đó cất giọng lanh lảnh, “… Tôi là Thanh Hoàn bên cạnh cửu hoàng tử ở Thiên Thu Cung, cô nương tên là Hàm Xuyến đúng không? Tôi nhớ kỹ, nếu ngài có việc thì cứ bảo người đến Thiên Thu Cung tìm tôi, ân tình này tôi nhớ rõ!”
Nào có ân tình gì đâu.
Chỉ là đã được sống lại lần nữa, thì cũng phải làm chút chuyện khiến mình thoải mái.
Thanh Hoàn vội vã về nội cung. Hàm Xuyên định bụng quay lại Thiện Phòng nấu lại một phần cháo cho A Thiền, lại thấy tiểu thái giám vẫn còn đứng cạnh mình, mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Nâng cao đạp thấp là chuyện thường tình. Nhưng ngươi nghĩ xem, sao có thể không dưng lại có câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây chứ?” Hàm Xuyến chỉnh lại quần áo, “Cửu hoàng tử dù thế nào cũng là chủ tử gia, tuy bây giờ chưa có thế, nhưng vẫn có thể quyết định sống chết của ta.”
Hàm Xuyến nói xong thì đi ra ngoài, lúc mới rẽ vào góc đã nghe thấy tiểu thái giám kia nhẹ giọng “phì” một tiếng, mắng nàng “Đều là mệnh tiện, giáo huấn ai chứ!”
Bước chân Hàm Xuyên không ngừng, thậm chí càng đi nhanh hơn.
Nội Thiện phòng lại nhóm lửa bắc bếp lần nữa, khói trắng xông lên nóc nhà.
Còn có một nơi cũng bốc lên khói trắng, đó là trong viện phía Tây ở Thiên Thu Cung.
Thanh Hoàn để nồi lên trên bếp đun nóng lại, sau khi lấy ngân châm thử độc thì bưng qua cho cửu hoàng tử, đúng lúc này lại thấy có người đẩy cửa ra. Người đến hạ thấp giọng như sợ làm cửu hoàng tử đang nửa tỉnh nửa mê thức giấc, “Tiểu cửu đỡ hơn chưa?”
Thanh Hoàn vội vàng quỳ xuống đất, “Thỉnh an tứ hoàng tử, lúc trưa đã sốt hai lần, nô tỳ cầm thẻ bài đến Thái Y Viện mời đại phu, đại phu…” Những lời tiếp theo khiến Thanh Hoàn muốn khóc, nhưng ở trước mặt chủ tử chỉ có thể cười chứ không thể khóc, bèn bày ra dáng vẻ dở khóc dở cười khó nhìn hơn, “Đại phu tới xem thử, nói là cửu hoàng tử đang cao lên nên mới nóng người, không phải vấn đề gì lớn, sau đó chỉ kê hai thang thuốc bổ ích kiện tì…”
Từ Khái khẽ gật đầu, rửa tay rồi ngồi xuống bên cạnh cửu hoàng từ, sờ lên trán, chóp mũi đều là mùi bay ra từ cái nồi đất sét kia.
Thiên Thu Cung không có phòng bếp nhỏ.
“Nội Thiện phòng bằng lòng nhóm bếp nấu cơm lại rồi hả?” Thần sắc Từ Khái lạnh nhạt.
Nhắc đến chuyện này, lửa giận của Thanh Hoàn lại tràn ra, răng nghiến ken két, “Thái giám trực đêm số Ất đưa bánh bao còn thừa buổi sáng ra để đối phó! Còn may có vị tỷ tỷ đưa cháo đã nấu xong cho nô tì, nếu không tối nay cửu hoàng tử lại phải chịu đói, chỉ có thể gặm bánh bao khô lạnh!”
“Cửu hoàng tử mới năm tuổi! Vốn đang bị sốt, nếu còn ăn cái bánh bao mắc nghẹn kia, dạ dày không tiêu hoá được, chắc chắn bệnh lại nặng thêm! Sức khoẻ của cửu hoàng tử vốn không tốt, giờ bị tra tấn như vậy thì chẳng phải là đúng ý người ta!”
Từ Khái nhấc mí mắt.
Thanh Hoàn lập tức rụt người, ngoan như con chim nhỏ.
Từ Khái xoay đầu, giơ tay mở nắp nồi đất sét ra, vừa mở thì mùi hương mơ hồ kia lập tức trở nên rõ ràng, rõ ràng chỉ là một bát cháo đơn giản nhưng mùi hương lại rất đậm đà, hành lá xanh mướt vì hâm lại nên không còn màu tươi như lúc mới cho, mùi của nấm và thịt băm cũng vì thời gian nấu quá dài mà dần nhạt bớt.
Trong lòng Từ Khái dâng lên một chút tiếc nuối.
Nếu là ăn ngay sau khi nấu, chắc chắn sẽ hơn rất nhiều tay nghề đầu bếp đứng đầu.
Thanh Hoàn cũng thông minh, thấy đại nha đầu Lan Đình đứng sau Từ Khái vẫn còn cầm giỏ sách sau khi tan học, bèn nhanh nhẹn bước lên múc cho Từ Khái một bát, “Tứ hoàng tử ăn trước đi ạ, sức ăn của cửu hoàng tử nhỏ, cái nồi đất này lại to, ngài ăn một bát lót dạ trước, sau đó nô lại đến Nội Thiện phòng gọi thiện.”
Từ Khái nhận bát, ăn một miếng.
Ánh mắt lập tức sáng lên.
Là hương vị hiếm có.
Đồ ăn trong cung quá nặng thợ khí*.
(* Thợ khí: Hiểu nôm na là quá công nghiệp, rập khuôn, nhân tạo, không sáng tạo)
Giống như một đoá hoa bị thợ thủ công giam cầm, sau đó khắc theo một khuôn mẫu tinh xảo.
Còn bát cháo này lại rất ngon.
Rất tuỳ ý.
Thịt băm băm nhuyễn nhưng vẫn nếm ra được hương vị của thịt. Nấm cũng không phải loại nấm đắt tiền như tùng nhung, kê tùng, chỉ là loại nấm mỡ ở đâu cũng có, muốn mua lúc nào cũng được, nhưng lại hấp thụ toàn bộ hương vị của trứng và thịt, xông ra một mảnh trời đất trong cả nồi nguyên liệu nấu ăn.
Từ Khái không có yêu cầu đặc biệt gì với việc ăn uống, chỉ cần không độc, no bụng là được.
Nhưng một bát cháo nho nhỏ hôm nay, lại khiến hắn cảm nhận được lạc thú khi ăn.
Từ Khái đặt bát xuống, mỉm cười, Đông Pha nhà Tống đặt bút nấu thịt, tể tướng Lưu Văn Định dốc lòng ủ rượu, ham mê ăn uống đúng là như kiếm sắc bôi mật.
Từ Khái ngẫm nghĩ, cởi bội hoàn bên hông xuống, là một miếng bạch ngọc hình hồ lô, miệng hồ lô có khảm một viên màu xanh, ẩn chứa nước và hạt gạo.
“Ngày mai thưởng thứ này xuống.” Biểu cảm của Từ Khái vẫn rất lạnh nhạt, phân phó Thanh Hoàn, “Đừng nhắc đến ta, cứ bảo là cửu hoàng tử thưởng. Cầm thứ này đến tìm quản sự ở Nội Thiện phòng, thưởng cái này cho người nấu cháo, thưởng người hấp bánh bao kia 30 cái vả miệng.”
Thanh Hoàn cảm động đến rơi nước mắt.
Tứ hoàng tử vẫn luôn bằng lòng ra mặt cho cửu hoàng tử!
Chỉ cần có người bằng lòng ra mặt cho cửu hoàng tử là được!
Thanh Hoàn quay sang nhìn cửu hoàng tử, sắc mặt hơi đỏ lên.
Hình như năm nay tứ hoàng tử mới mười bốn tuổi?
Giữa các cung nhân lưu truyền một câu nói, trưởng hoàng tử thích uống rượu đọc sách, tính tình khờ khạo nhất; nhị hoàng tử là con vợ cả, tôn quý nhất; ngũ hoàng tử do Khúc quý phi sinh ra, là con sủng phi nên kiêu ngạo nhất; bát hoàng tử có tính tình tốt nhất; cửu hoàng tử đáng thương nhất;
Còn… Tứ hoàng tử, đẹp trai nhất.
Vẻ đẹp của Tứ hoàng tử tựa như cơn gió thổi qua rừng trúc mùa hè vậy.
An tĩnh trầm mặc, lại thanh mát ngọt lành.
Thanh Hoàn cúi đầu, cầm mặt dây chuyền hồ lô bằng ngọc trên tay, trên mặt nóng mà lòng lại ngứa.
Mới vừa vào Đông viện, Từ Khái liền nghiêng người nhỏ giọng giao phó Lan Đình, “Ngày mai ngươi đến chỗ Thuận tần nương nương xin nhờ một việc, nhờ nàng tìm giúp hai cung nhân thật thà, trù nghệ tốt ở Thiện phòng rồi dạy dỗ một chút.”
Cũng không biết đang giải thích với ai, “Tiểu bát, tiểu cửu đều đang tuổi ăn tuổi lớn, tuy Thiên Thu Cung không thể xây phòng bếp nhỏ nhưng vẫn có thể tự làm vài món đơn giản cho bọn họ bồi bổ sức khoẻ.”