Hàm Xuyến gói cho Tiểu Thu Nhi một hộp cá ngâm rượu, cá vừa thơm vừa mềm, bọc trong lá rỗ, rất phù hợp cho người già ăn, không cần nhai mạnh. Ngẫm nghĩ lại lấy một vò rượu Thường Châu Lan Lăng dưới bệ bếp của Bạch gia gia đưa cho Tiểu Thu Nhi, “… Tặng cho Chung ma ma, nghe nói Chung ma ma là người Sơn Đông, tôi đã cố ý làm cá ngâm rượu cho bà ấy, xem bà ấy có ăn quen không. Đây là rượu Thường Châu Lan Lăng, là rượu ngon Bạch sư phụ ủ bảy tám năm rồi đấy, vị cá ngâm rượu, hương rượu Lan Lăng, ăn cùng nhau rất hợp…”

Hàm Xuyến dừng một chút, “Ngươi về kể rõ chuyện Lê Đào bỏ ngươi lại cung một mình cho Chung ma ma nghe. Còn những chuyện khác thì đừng kể, cứ bảo trên đường gặp được bọn ta nên kết bạn cùng đi ra ngoài. Càng miễn bàn… đến chuyện đó, cứ mách tội Lê Đào thôi, xem Chung ma ma xử lý thế nào.”

Tiểu Thu Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt tròn xoe như phủ một tầng hơi nước.

Hàm Xuyến và A Thiền cùng đưa Tiểu Thu Nhi về Hoán Y cục.

Ngày hôm sau liền nghe nói Chung ma ma phạt Lê Đào lạy trời hoa, lạy trời hoa là hình phạt quỳ dưới đất cho đến khi mắt nổi đầy sao, nhưng làm thế nào để đánh giá mắt người đó đã nổi sao hay chưa? Quỳ ngất xỉu thì tính là mắt nổi đầy sao…

Tiêu chí đánh giá cũng rất tuỳ ý.

Hàm Xuyến thấp thỏm ba bốn ngày, sợ liên lụy đến Bạch gia gia, không dám lộ ra chút tiếng gió nào, càng không dám tìm hiểu qua chỗ Bạch gia gia.

Đợi mấy ngày, không nghe thấy tin tức về thái giám nào bị câm trong dịch đình, liền suy đoán hai tiểu thái giám kia cũng không phải hạng người gì tốt, chắc chắn là báo danh tính lung tung, không chừng là thái giám thô sử ở cung nào đó, nếu không dịch đình chỉ to có chừng đó, bỗng nhiên có hai người bị câm, tin tức này kiểu gì cũng bay loạn như mọc cánh.

Còn cả Tiểu Trác Tử đã chết nữa…

Khác với hai tiểu thái giám kia, Tiểu Trác Tử chết, Thôi Đại Hải sẽ không chịu để yên.

Khoảng thời gian đó không có nhiều cơ hội nấu ăn cho Trường Nhạc Cung, Thục phi kiểu gì cũng phải sắp xếp việc cho hai ma ma ẩm thực hoàng hậu ban, gọi bên kia nhiều thì đương nhiên sẽ ít ăn bên này. Hàm Xuyến tìm một tiểu cung nhân nàng quen biết ở Trường Nhạc Cung, thử hỏi vài câu về Tiểu Trác Tử.

Tiểu cung nhân kia nể mặt kẹo mạch nha trong tay Hàm Xuyến, lén kể vài câu, “… Đừng nói nữa, đã mấy ngày không thấy đi làm việc rồi. Người như thể đột nhiên bốc hơi vậy, tìm khắp nơi không thấy. Bây giờ Thục phi nương nương đang hoài long thai, ai dám lấy chuyện về một tên nô tài nho nhỏ ra làm phiền nàng chứ?”

Không tìm thấy?

Hàm Xuyến giả vờ kinh ngạc, “Không tìm thấy nghĩa là sao?”

“Chính là mấy tên sai vặt tìm cả ở hồ Thái Dịch, Ngự Hoa Viên rồi mà đến cái bóng cũng không thấy đâu!” Tiểu cung nhân hạ giọng, “… Đây cũng không phải chuyện xảy ra lần một lần hai trong cung. Người đột nhiên biến mất, chỉ có vài nguyên nhân… Hoặc là ngã xuống hồ, hoặc là thái giám mê bài bạc bị người ta lừa, hoặc là bị người ta nhét vào miệng giếng nào đó. Thôi công công đã tìm hai ngày nhưng vẫn không thấy, mấy chuyện của hoạn quan, ai mà nói chắc được chứ?”

Đây là sự thật, chỉ có rất ít thái giám là người tốt.

Hàm Xuyến lo lắng, nhưng theo thời gian dần trôi qua, lại không còn bận tâm như trước nữa.

Ai có thể làm chứng là nàng giết Tiểu Trác Tử? Ai có thể lấy ra chứng cứ bọn họ ra tay?

Chỗ đó đến muỗi còn không thèm đến, càng miễn bàn người, cho dù có thẩm tra hai tiểu thái giám kia, bọn họ bị câm, một không thể nói hai không thể viết, cho dù có biết Tiểu Thu Nhi ở Hoán Y Cục thì cũng không thể nói ra lời!

Không có đạo lý chưa có chứng cứ mà đã định tội, đánh cho nhận tội cũng không được!

Hàm Xuyến không nhiều ưu điểm, nhưng được cái nhìn nhanh quên nhanh, ăn hai bữa ngủ một giấc là xong rồi.

Nhưng A Thiền lại lo sợ đến mức sinh bệnh, sốt ba đêm liên tiếp, hằng ngày Hàm Xuyến tan làm, đợi mọi người đi hết thì nấu một bát cháo mang về cho A Thiền.

Cháo nói dễ làm cũng đúng, mà nói khó làm cũng không sai.

Nồi nấu phải tốt, phải nung bằng loại cát tử sa và đất sét mới có thể hấp nhiệt, nhiệt độ trên bếp mới truyền đều đến từng hạt gạo, từng giọt nước. Hàm Xuyến dùng nấm mỡ theo mùa, tuy hương vị không đậm nhưng hơn ở chỗ thuần tuý, có thể hấp thu hết vị thịt. Thịt băm từ miếng ba chỉ nửa mở nửa nạc, lấy hành gừng ép ra nước, thêm rượu đỏ Phúc Châu và muối thô để ướp gia vị.

Đầu tiên phết một lớp dầu trong nồi trước, cho thịt băm và nấm vào xào thơm, lại xào qua gạo trân châu, cuối cùng đổ nước vào nấu.

A Thiền sốt đến nỗi khẩu vị không tốt, trước khi bắc nồi xuống, Hàm Xuyến còn đập một quả trứng gà vào, trứng gà gặp nóng lập tức sun lại. Hàm Xuyến nhanh tay lấy đũa khuấy ra, trứng dần tản ra thành những vụn vàng trắng li ti, lại rắc thêm chút hành lá xanh biếc, nấm mỡ, hương trứng và hương thịt lập tức ập vào mặt. Hàm Xuyến đậy nắp nồi lên, cất vào hộp đựng thức ăn, lúc đang định ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng số Ất Nội Thiện phòng.

“Chủ tử nhà bọn ta đang sốt nằm trên giường! Các ngươi lấy thứ đồ hỏng này để lừa ai đó!”

Là giọng của một cô nương, nghe có vẻ tuổi không lớn, trong giọng còn mang theo tiếng nức nở.

Hàm Xuyến cầm hộp thức ăn ngó đầu nhìn thử.

Cô nương kia mặc xiêm y màu vàng cam nhạt, trên búi tóc chỉ cắm một cây trâm bạc nho nhỏ, đang một tay chống hông, một tay túm chặt tiểu thái giam trực Thiện phòng, la lối khóc lóc, “Cửu hoàng tử sốt đến nỗi bỏng cả tay ta! Thái Y viện đưa một tên còn không phân biệt được hoàng liên hoàng kỳ đến lừa gạt ta, Nội Thiện phòng các ngươi cũng lấy bánh bao còn thừa buổi sáng gạt bà nội đây! Các ngươi đừng có quên cửu hoàng tử có nhỏ thì vẫn là chủ tử!”

Cô nương kia trút giận, sau đó lau nước mắt.

Hàm Xuyến thầm thở dài.

Cô nương này, nàng biết.

Là nha đầu tên Thanh Hoàn bên cạnh cửu hoàng tử, lúc trước nàng ở viện phía Đông trong Thiên Thu Cung, còn Thanh Hoàn làm việc ở viện phía Tây. Mẹ của cửu hoàng tử là Vương mỹ nhân đã qua đời, lúc sinh cửu hoàng tử chảy nhiều máu, không cứu được, Vương mỹ nhân vốn không được sủng ái cũng không có nhà mẹ quyền thế, Khâm Thiên Giám tính một quẻ cho cửu hoàng tử, tính ra hắn là mệnh khắc mẹ, thánh nhân tức giận, cửu hoàng tử liền trở thành chủ tử gia đầu tiên trong triều đại này vào Thiên Thu Cung khi mới một tuổi.

Đứa trẻ không có mẹ thật là đáng thương.

Ở trong cung, câu này càng đúng hơn. Nếu có mẹ ruột, bất kể phân vị của nàng cao hay thấp thì cũng không để ngươi bị đói bị lạnh. Nếu không có mẹ ruột, bên người chỉ toàn nha đầu bà tử… Ngàn Phương Cung có mấy vị công chúa không có mẹ, Hàm Xuyến nhớ xiêm y bên ngoài của các nàng sáng bóng, nhưng nội y thì đều đã xù lông, thức ăn toàn là đồ nguội…

“Ngài là bà nội của tôi?” Thái giám trực đêm nghe thấy thế thì cười rộ lên, để đĩa bánh bao lên trên bệ bếp, “Nếu ngài đã nhắc đến chuyện này thì tôi cũng không ngại tranh luận với ngài! Ngài nói cửu hoàng tử sinh bệnh, cả ngày không có hạt cơm vào miệng, bây giờ đói bụng muốn đồ ăn. Vậy có phải tôi đã lập tức hấp bánh bao đưa cho ngài không? Có phải tôi còn lấy hộp đựng cẩn thận cho ngài không? Ngài nói rõ ràng ra xem, tôi có chỗ nào không tôn trọng ngài, không tôn trọng chủ tử ngài?”

“Ngài đụng vào vách tường ở nơi khác, Thái Y viện không thèm để mắt đến ngài, ngài đi tìm Thái Y viện mà nói! Ngài đừng nghĩ Thái Y viện là đại nhân còn Nội Thiện phòng tôi chỉ là nô tài, rồi cứ thế mà dốc sức bắt nạt kẻ yếu!”

Thái giám trực đêm phỉ nhổ, “Ai biết thì nói ngài là hạ nhân trung thành, ai không biết còn tưởng vị cửu hoàng tử của chúng ta này cùng một hạng với nha đầu bên dưới của hắn ấy!”

Thái giám âm dương quái khí.

Thanh Hoàn tức giận dậm chân, nước mắt chảy ào ào, chỉ tay vào thái giám, “Ngươi.... Ngươi...”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play