Hoàng hôn buông xuống, ba người Hàm Xuyến vội vàng chạy từ trong cung về dịch đình, ba người cúi đầu đưa thẻ bài cho thị vệ canh cửa cung thứ hai, không để thị vệ nhìn ra manh mối.
Đi được một nửa thì Hàm Xuyến đột nhiên nhớ ra gì đó, khàn giọng nói, “Không phải Hoán Y cục đã lập ra quy củ mới, cung nhân đi ra ngoài nhất định phải kết đôi không đi lẻ sao?”
Tiểu Thu Nhi ngây ngẩn, đứng sững tại chỗ, cái mũi đỏ ửng, đôi mắt tròn vẫn không nhúc nhích, “… Hôm nay Chung ma ma bảo Lê Đào đi cùng ta đến nội cung đưa xiêm y đã giặt, lúc về Lê Đào nói đau bụng, bỏ một mình ta ở đó, sau đó… Ta liền gặp…”
Tiểu Thu Nhi chưa nói hết mà sắc mặt đã tái nhợt, nàng hiểu, Hàm Xuyến cũng hiểu.
Tựa như năm lượng bạc kia thôi.
Lòng người dễ bị bắt làm tù binh hơn tưởng tượng nhiều.
Hàm Xuyến xoa đầu Tiểu Thu Nhi, nhìn sắc trời, khẽ hít mũi, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta đến Nội Thiện phòng, bụng cũng đói rồi, ta làm cho ngươi ăn gì đó.”
Đã sớm qua bữa tối rồi, trong Nội Thiện phòng còn thắp hai ba trản đèn dầu, cung nữ gác đêm đang tựa vào bệ bếp ngủ gà ngủ gật, thấy Hàm Xuyến, A Thiền và một tiểu cung nhân lạ mắt bước vào thì vội lên nghênh đón, “Xuyến Nhi, A Thiền, các ngươi đi đâu vậy? Bạch sư phụ suýt thì sai người đi tìm các ngươi đấy! Sau lại nghe nói người của Hoàng Hậu nương nương đang ở Trường Nhạc Cung nên mới từ bỏ ý định này… Sắp tới giờ cung cấm rồi, nên để ta ở lại đây chờ các ngươi…”
Ánh đèn dầu tù mù nên không nhìn rõ đôi mắt sưng đỏ và thần sắc tiều tuỵ của ba người.
Hàm Xuyến bịa tạm hai câu, “... Lúc đi từ Trường Nhạc Cung về không có ai dẫn đường nên bọn ta bị lạc… May mà gặp được Tiểu Thu Nhi ở Hoán Y cục, liền đi về cùng nhau…” Đổi đề tài, “Còn nguyên liệu nấu ăn không? Bọn ta vẫn chưa ăn gì.”
Cung nữ chỉ giỏ tre, “Bạch sư phụ để lại cho ngươi mấy miếng bánh bột ngô, ăn tạm đi vậy.” Ngáp một cái, “Ta về trước đây.”
Cung nữ kia vừa đi, Nội Thiện phòng lại trở nên im ắng.
Bánh bột ngô mà Bạch sư phụ để dành đã bị ẩm, mềm như bông, tựa như cái cổ mềm oặt của Tiểu Trác Tử khi bị đá đập ngã xuống đất vậy.
Hàm Xuyến lập tức không có hứng ăn bánh bột ngô, lại nhìn A Thiền và Tiểu Thu Nhi, A Thiền đang dại mặt ngồi trên ghế, Tiểu Thu Nhi thì cúi thấp đầu, hai người giống như hai cây cọc gỗ, không nhúc nhích, ngoài tiếng hít thở rất nhỏ thì không còn tiếng vang gì lớn hơn.
Hàm Xuyến đứng dậy, hít sâu một hơi, nhóm một cái bếp, lấy chén sứ từ trong túi ra rồi lần lượt múc nhân hạt thông, nhân hồ đào dập nát, lại thêm đường và mỡ rồi trộn vào bột mì. Xắn tay áo nhào bột thành cục rồi nặn thành bánh, sao đó nướng trên bếp than.
Chỉ chốc lát sau hai mặt bánh đều chín vàng, Hàm Xuyến nhanh nhẹn rắc mè trắng lên.
Nấu ăn có thể giải thoát nàng ra khỏi những cảm xúc không mong muốn.
Mùi thơm ngọt ngào, béo ngậy và mùi lúa mạch chắc bụng toả ra.
Than nướng làm chiếc bánh vang tiếng “xèo xèo”, chỉ trong chốc lát mè trắng đã chuyển sang màu vàng óng, Hàm Xuyến đeo găng tay dày lấy bánh bột ngô ra khỏi lò, quết một lớp sữa trắng lên, lại thả vào lò than, mùi sữa đậm đà cuối cùng cũng không thể giấu được nữa, đánh thức hai người còn đang dại ra kia.
“Xuyến Nhi... Chúng ta vừa mới giết một người...” A Thiền đã ngây người một lúc lâu, nói như người vừa mới tỉnh mộng, “Ngươi bê một tảng đá đập nát ót hắn, ta thì vặn gãy tay một người, bọn họ… tự cắt lưỡi của mình ở ngay trước mặt chúng ta…”
A Thiền máy móc quay đầu, nhìn động tác nướng bánh nước chảy mây trôi của Hàm Xuyến, không khỏi tự hỏi linh hồn, “Có phải chỉ có mình ta mơ thấy giấc mơ này?”
Bánh nướng đang ở trên bếp.
Hàm Xuyến không trả lời câu hỏi của A Thiền, xoay người nhặt một mớ rau hẹ tươi, sau đó nhìn canh xương dê hầm Bạch gia gia để lại trong nồi.
Canh xương trắng đục, bọt khí sôi ùng ục, có cả khúc xương to đã bị hầm đến nỗi thịt xương chia lìa.
Hàm Xuyến lấy nốt số bột mì chưa làm bánh nướng, thêm nước thêm muối, nhào ba năm cái thành một cục bột to, sau đó với lấy cái cán bột, thần sắc tự nhiên đưa cho A Thiền, “Giúp ta một tay, ta nấu mì sợi ăn.”
A Thiền ngây ngẩn nhận lấy cây cán bột, bắt đầu máy móc lặp đi lặp lại động tác cán bột.
Tiểu Thu Nhi ngây dại.
Hai canh giờ trước, các nàng vừa mới giết một người.
Mà bây giờ, các nàng đang chuẩn bị ăn mì sợi.
Tiểu Thu Nhi khẽ lắc đầu, không đợi nàng tỉnh táo lại, một bát mì dê rắc rau hẹ, hành thái và một cái bánh nướng vàng óng xốp giòn phết sữa thơm nức mũi đã ở ngay trước mặt nàng.
Hàm Xuyến nhẹ giọng nói, “Ăn đi.”
Thơm quá.
Đầu óc Tiểu Thu Nhi trống rỗng, đưa một đũa mì vào miệng, mì sợi quyện mùi canh dê nồng đậm và mùi thịt dê đặc trưng, nhưng lại không hôi không tanh. Sợi mì dai mịn, đun trong thời gian vừa phải, vừa chín tới đã được đầu bếp vớt ra. Lại uống một ngụm nước dùng, đoán chừng là do thời gian ninh quá lâu nên nước đẫm vị thịt, hương rau hẹ cũng dung hoà vào canh, nhưng rau hẹ vẫn chưa nấu nhũn, ăn giòn giòn, rất giải ngấy.
Cuối cùng vị giác cũng được mở ra.
Cắn một miếng bánh sữa nướng, vị ngon phong phú lại gột rửa khoang miệng lần nữa, vị ngọt của nhân hạt thông, nhân hồ đào và đường nâu nhanh chóng đoạt hết ấn tượng của bát mì dê ban nãy. Bánh bột ngô xốp giòn, ngọt tới tận đáy lòng.
Tiểu Thu Nhi vùi đầu vào bát mì canh thịt dê, nỗi sợ hãi sau khi sống sót và sau khi nhìn thấy máu lần đầu đều được bát mì toả hương bốn phía và bánh nướng xốp giòn này hoá giải toàn bộ.
Tiểu Thu Nhi ăn rất ngon miệng.
Đây là sức mạnh của đồ ăn.
Giọng Hàm Xuyến rất khẽ nhưng lại rất quả quyết, “Nếu không đánh chết Tiểu Trác Tử thì người chết chính là chúng ta. Nếu để Tiểu Trác Tử đạt được ý đồ thì hắn sẽ vì sợ chuyện bị lộ ra mà nghĩ đủ mọi cách dồn ngươi vào chỗ chết. Mà bây giờ… người chết là hắn… không phải chúng ta…”
Này không giống trong mộng.
Tiểu Thu Nhi vẫn còn sống để ăn mì canh thịt dê.
A Thiền cảm nhận được cảm xúc của Hàm Xuyến, nắm chặt lấy tay nàng, Hàm Xuyến mỉm cười đáp lại.
Tỉnh lại lâu như vậy, lâu như vậy.... Đau đớn đè trên ngực nàng, dường như đã biến mất gần như không thấy.
Nàng cảm thấy bây giờ mình mới thật sự tỉnh.
Sống một cuộc sống mơ màng hồ đồ ở dịch đình, tất nhiên có thể giữ mạng… Nhưng, cuộc đời nàng thì sao? Chẳng lẽ bây giờ cuộc đời của nàng chỉ có một ý nghĩa là tránh xa Từ Khái thôi sao? Không dám nấu ăn thoải mái, không dám vào nội cung, không dám làm ra danh tiếng gì trong cung… Đơn giản chỉ để tránh né Từ Khái…
Cuộc đời nàng nên đi về đâu?
A Thiền bên cạnh nàng, Tiểu Thu Nhi mà nàng cố gắng cứu, Bạch lão gia cáo lão hồi hương, cuộc đời của bọn họ thì sao? Có phải là cũng có thể thay đổi hay không?
Tựa như Tiểu Thu Nhi bị tính kế đến chết dưới lá phong màu đỏ lửa, bây giờ đang bình an ngồi trước mặt nàng.
Hàm Xuyến nhìn lửa lò vẫn đang cháy, lại nhìn Tiểu Thu Nhi và A Thiền trước mặt đã ăn uống no nê, khôi phục tinh thần, nhấp miệng cười hỏi:
“Ngon không?”
Đèn dầu ngoài sáng, lửa lò trong tối, Tiểu Thu Nhi như ma xui quỷ khiến mà cảm thấy, đôi mắt của cô nương vừa cứu nàng này rọi dưới ánh lửa còn sáng hơn cả vì sao trên trời.