Hai mắt Tiểu Thu Nhi trợn to, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, có lẽ nàng đã chấp nhận số phận, cũng có lẽ là sợ đến ngớ người, thế là để mặc ba tên thái giám không căn kia ấn nàng xuống đất. Tên thái giám luôn lấy lòng nàng, quấy rầy nàng, tên là Tiểu Trác Tử đúng không? Hắn đang xoạng chân ngồi trên người nàng, hưng phấn cởi cúc áo của nàng, mà hai tiểu thái giám ấn mặt nàng xuống, ánh mắt vừa cuồng nhiệt vừa sốt sắng, giống hệt hai thanh đao nhọn hoắt đâm vào mặt nàng, ngực nàng, eo nàng…
“Con đàn bà ti tiện nhà ngươi, cam chịu từ sớm thì có phải là tốt rồi không? Hay là đồ dâm đãng ngươi thích thực chiến, r*n rỉ như hôm nay hơn?”
Lời Tiểu Trác Tử không chút kiêng dè.
Hai tiểu thái giám kia nghe thấy mấy lời cợt nhả của Tiểu Trác Tử thì như thể mình được làm vậy, phát ra tiếng cười khục khặc quái dị.
“Ngươi yên tâm đi, ta biết nhiều lắm đấy! Nếu ngươi an tâm giao phó cho ta, sư phụ ta nhất định sẽ để ngươi có cơm ngon rượu say ở Hoán y cục, ai cũng phải kính ngươi!” Tiểu Trác Tử cười lạnh nói: “Còn nếu ngươi vẫn giãy giụa, thì lão tử sẽ làm chết ngươi!”
Bàn tay dầu mỡ sờ vào trong làn váy của nàng, chuẩn bị đụng vào quần lót của nàng…
Tiểu Thu Nhi bỗng sinh ra một cổ sức lực, dùng hết khí lực toàn thân liều mạng giãy giụa, đập đầu vào Tiểu Trác Tử. Tiểu Trác Tử bị va đến nỗi mắt bay đầy sao, tức muốn hộc máu, tát “bốp” vào mặt Tiểu Thu Nhi, phun nước miếng lên mặt nàng ấy, “Mẹ nó! Con đàn bà thối!”
Trở tay cho Tiểu Thu Nhi thêm một bạt tai nữa!
Nước mắt Tiểu Thu Nhi chảy đầy mặt, cố mở to mắt nhìn gương mặt cách nàng ngày càng gần kia.
“Bộp!”
Một tiếng vang lớn!
Tiểu Thu Nhi hoảng sợ nhìn đôi đồng tử đối diện đột nhiên trợn to rồi co chặt, dòng máu đỏ tươi chảy từ ót hắn nhỏ giọt xuống mặt nàng, máu vẫn còn nóng! Còn nóng!
Gương mặt kia lập tức ngã úp xuống đất!
Tầm mắt Tiểu Thu Nhi mông lung trong đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy một cô nương đang giơ cao một tảng đá to, hung tợn đứng ngay trước mặt nàng.
“Còn ngây ra làm gì!” Cô nương kia tức giận gào lên, “Đứng dậy, hai tên kia chạy rồi!”
Cô nương kia ném tảng đá sang một bên, đỡ nàng lên rồi đuổi theo hai tên tiểu thái giám thấy chuyện không ổn lập tức chạy, cách đó không xa còn có một cô nương ăn mặc kiểu cung nữ đang khó nhọc đuổi theo. Tiểu Thu Nhi đứng dậy, chân run đến nỗi không thể đứng thẳng, chỉ có thể dựa vào cây, nước mắt tuôn như suối, cả người run lẩy bẩy, hai mắt đẫm lệ nhìn hai vị cô nương kia mỗi người kéo một tên tiểu thái giám về, ấn bọn hắn quỳ trước mặt nàng!
“Dập đầu!”
Vị cô nương để tóc mái nâng tảng đá kia quát lên với giọng còn mang tiếng nức nở, “Dập đầu với vị tỷ tỷ này!”
Thân thể Tiểu Trác Tử vẫn còn trong trạng thái hai chân quỳ gối, đầu đâm xuống đất, đôi mắt tam giác của hắn mở to, một dòng máu chảy từ ót hắn ra ngoài, trông cực giống loại mật hoè tím sền sệt ngọt ngấy.
Hai tiểu thái giám nhìn thấy thảm trạng của Tiểu Trác Tử thì run bần bật, dập đầu như thể không muốn sống, “Tỷ tỷ… Tỷ tỷ… Bà cô… Chúng tôi sai rồi! là Trác công công! Trác công công nói làm chuyện lần này sẽ cho chúng tôi năm lượng bạc! Còn cho chúng tôi…” Tiểu thái giám im bặt, “Ngài đại nhân đại lượng! Trác công công đáng chết! Trác công công đáng chết! Chúng tôi mới tiến cung năm ngoái! Nhà nghèo nên bị cha mẹ đưa đi tịnh thân, thái giám đều là đồ không căn đáng thương thôi ạ! Ngài cứ coi bọn tôi ăn đao nên gặp báo ứng, tha cho chúng tôi đi! Cầu xin ngài! Cầu xin ngài!”
Tiểu Thu Nhi sợ hãi, bất giác lùi về phía sau, cầm lòng không đậu nhìn về phía cô nương kia.
Sắc mặt Hàm Xuyến cực lạnh, “Thái giám cung nào?”
Một người trong đó vội khóc ròng, “Bẩm tỷ tỷ, chúng tiểu nhân là giúp việc cho dịch đình!”
Hàm Xuyến hỏi lại, “Biết viết chữ không?”
Cả hai đều nhanh nhảu lắc đầu.
Hàm Xuyến rút con dao khắc củ cải từ trong lồng ngực ra —— con dao này, từ lúc tỉnh lại nàng đã luôn giữ bên người. Hàm Xuyên ném dao xuống đất, “Muốn ta giúp các ngươi cắt đầu lưỡi hay là các ngươi tự mình cắt!”
Gương mặt của tiểu thái giám chuyển từ hoảng sợ sang tuyệt vọng, sau đó tràn ngập thù oán, hai gã nhìn nhau, tựa hồ đang ngo ngoe rục rịch!
Mẹ nó!
Dù sao cũng phải thành người câm, còn không bằng liều một phen!
Một người trong đó dùng sức thoát khỏi khống chế sau lưng, ai ngờ lực tay của cung nhân này rất lớn, giữ hắn vô cùng chặt, căn bản không thể động đậy được!
Tay A Thiền hơi dùng sức, cánh tay của thái giám kia liền gãy “rắc”!
Làm đầu bếp, mổ gà mổ trâu, băm thịt chặt xương, gì cũng phải làm! Sức lực lớn lắm! Đàn ông bình thường còn chưa chắc so được, huống chi là mấy tên hoạn quan thiếu căn cơm không đủ no này!
“Biết điều chút!” Hàm Xuyến thấp giọng mắng, cười lạnh nói, “Ngoài năm lượng bạc kia, Tiểu Trác Tử còn hứa gì với các ngươi?! Có phải là hứa với các ngươi chờ hắn chơi xong thì các ngươi cũng có thể chơi tiếp!? Cắt một cái lưỡi của ngươi có tính là gì? Muốn mạng các ngươi cũng được nữa là!”
Chân tướng bị chọc thủng, hai thái giám kia rũ cả người.
Hàm Xuyến hếch cằm về phía Tiểu Trác Tử, gắng ngồi dậy, cố tình hạ giọng, “Giết một người và giết ba người có gì khác nhau? Làm người câm hay người chết, tự mình chọn đi!”
Trạng thái chết của Tiểu Trác Tử quá thảm.
Cái ót bị đập đến nát nhừ, máu me be bét, đôi mắt trợn to chết không nhắm mắt, một bên mặt dán trên đất, một bên mắt quay về phía bọn họ, đôi mắt không có tiêu cự kia tựa như đang dừng trên người hai tiểu thái giám.
Một người trong đó không chịu nổi, hét to một tiếng rồi vọt tới trước mặt Hàm Xuyến, cầm con dao xoẹt vào lưỡi, tức khắc miệng toàn là máu!
Trong nháy mắt không khí toàn mùi tanh hôi dày đặc!
Hàm Xuyến cưỡng ép mình kiềm chế cơn buồn nôn, nhìn về phía tên còn lại, mặt tên đó đẫm nước mắt, bị A Thiền giữ chặt, vai của hắn đã bị gãy, căn bản không thể nhúc nhích, tướng chết của Tiểu Trác Tử và đồng bạn với cái mồm toàn máu sắp làm hắn phát điên —— hai mụ dạ xoa này chắc chắn sẽ giết hắn! Chắc chắn dám giết hắn! Ngay đến thái giám nội cung các nàng còn dám giết nữa là!
Mạng và đầu lưỡi, đồ ngốc cũng biết nên chọn cái gì!
Tim đập thình thịch, lưỡi cong lên, răng trên răng dưới bặm chặt, lại là một miệng đầy máu!
“Cút!” Hàm Xuyến gằn giọng.
Hai tiểu thái giám kia che miệng lại, run run rẩy rẩy bò ra ngoài chạy!
Cơn tức đẫm vị ngọt tanh tràn đầy trong ngực Hàm Xuyến đột ngột tiêu tán, cổ tức giận kia hỗn tạp rất nhiều cảm xúc, từ dạ dày, từ trong lòng, từ cổ họng, lập tức xông lên xoang mũi và khoé mắt.
Tiểu Trác Tử đáng chết!
Đều đáng chết!
Nên lấy dao nhỏ róc từng miếng thịt của hắn, treo ngược lên xà để máu chảy sạch, để gió làm khô thi thể dơ bẩn này, để mặt trời hút sạch nước trong người hắn, để đại bàng và chó hoang gặm nát thịt của hắn!
Cái chết của Tiểu Thu Nhi trong mộng chắc chắn có liên quan đến Tiểu Trác Tử!
Hàm Xuyến quay sang nhìn Tiểu Thu Nhi.
Khuôn mặt trong trí nhớ sống lại trong tầm mắt.
Mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn, cái miệng nho nhỏ, cái mũi nho nhỏ, và cả thân thể hoàn chỉnh, làn da hoàn chỉnh và tấm lưng hoàn chỉnh.
Cả người Hàm Xuyến như thể mất hết sức lực, nước mắt đột nhiên ứa ra, như thể lũ phá bờ đê vậy, cuối cùng nàng cũng có thể khóc được rồi, nàng còn có nước mắt… Tiểu Thu Nhi còn sống… Hàm Xuyến ngẩng mặt lên, lúc này nàng mới phát hiện lá phong thật đỏ… đỏ quá…
A Thiền cũng sợ tới mức ngã phịch ra đất, hai tay che mặt, khóc thành tiếng.
Tiểu Thu Nhi ôm lấy hai người, nước mắt chảy ào ào, ba người ôm nhau im lặng nức nở.
Hình ảnh ba cô nương và một thi thể rúc trong lùm cây, bị bóng dáng trên toà tiểu lâu ba tầng thu trọn vào đáy mắt.
“Chủ tử... Ngài xem...” Người đứng phía sau bóng dáng kia khẽ khàng ướm hỏi.
“Đường cùng sinh tàn nhẫn…” Cũng không biết bóng dáng kia đang bình phẩm ai, cười nói: “Chờ bao giờ các nàng đi thì tròng thi thể lên tảng đá trầm xuống hồ Thái Dịch, còn hai thái giám kia…”
Làm một động tác cứa cổ.
Rồi tựa hồ như đang nỉ non.
“Người câm, sao có thể giữ được bí mật bằng người chết?”