Hàm Xuyến nâng khay trên tay, cúi đầu đi đường, thấy quý nhân đi qua thì xoay người, để mặt mình và tường thân mật tiếp xúc.
Chắc là do thời tiết mát mẻ, cuối cùng quý nhân trong cung cũng có thể đi ra ngoài thông khí.
Nên một đường này, Hàm Xuyến đã phải đối mặt với tường ba lần, quỳ tránh hai lần, đi cực kỳ gian nan.
Thảo nào phải đảm bảo thức ăn có thể giữ được độ tươi trong ít nhất nửa giờ.
Ví dụ như làm canh phỉ thuý bạch ngọc, phải vớt cải trắng từ lúc nó nửa chín nửa sống lên, cho vào nồi tử sa giữ nhiệt đậy kín, lợi dụng thời gian đi đường để lúc đến nơi cải trắng vừa chín tới.
Cái này rất kiểm tra tay nghề đầu bếp.
Cho nên rất nhiều người không đủ tư cách mở phòng bếp nhỏ, phân vị không đủ, ân sủng không đủ, ở trong Thiện phòng còn không có đầu bếp chuyên dụng, ngày nào cũng phải ăn cơm uống canh quá lạnh hoặc quá nhũn……
Trường Nhạc Cung ở phía đông, cách Thái Cực Điện của thánh nhân không xa, cách hồ Thái Dịch gợn sóng lăn tăn cũng không xa, mà khoảng cách đến Thiện phòng, nếu bước nhanh chân thì cũng chỉ tầm non nửa canh giờ, vị trí này ở trong mười hai cung đã xem như thượng đẳng.
Dương Thục phi rất thích hoa hạnh, nên hai mươi cây hạnh bên ngoài Trường Nhạc Cung xanh um tươi tốt, thời tiết này không có hoa hạnh cũng không có quả hạnh, cung nhân không cố ý tu bổ cành cây, trông một mảnh um tùm rất có thú thức ăn hoang dã.
Hàm Xuyến đưa hộp thức ăn cho Tố Cẩm cô cô, mình thì cùng A Thiền quỳ gồi ngay trước cửa điện, đoan chính dập đầu ba cái, giọng của hai nha đầu rất trong trẻo, “Số Giáp Nội Thiện phòng tạ ơn nương nương ban thưởng, nguyện chúc nương nương bình an hoà thuận vui vẻ, vạn sự an khang!”
Đúng lúc có một vị cô cô trang điểm kiểu phụ nhân mặc váy vẽ lan màu nâu sẫm, tóc búi thành búi đằng sau, đeo một đôi hoa tai đi qua, đằng sau là hai ma ma mặc áo vải thô, trong đó có một người tuy cúi đầu, nhưng tròng mắt lại đảo láo liên, bên miệng có một nốt ruồi, vừa nhìn đã thấy không phải người thật thà.
Hàm Xuyến và A Thiền vội vàng quỳ sang một bên.
Tố Cẩm cô cô đi từ trong điện ra đón, người cô cô dẫn đầu kia dùng khoé mắt liếc Hàm Xuyến và A Thiền, ngữ điệu khoe khoang, “Nha đầu mới tới Trường Nhạc Cung?”
Hàm Xuyến cúi đầu, ánh mắt dính chặt vào phiến đá xanh, chỉ nghe Tố Cẩm cô cô cười nói, lời nói như sợi dây kéo căng, “Tôn cô cô nói đùa! Trường Nhạc Cung cũng không phải nơi không biết nặng nhẹ. Hoàng Hậu nương nương đang vì lo toan quốc khổ mà cắt giảm người hầu bên người, nương nương chúng tôi tuy không rành cái khác nhưng vẫn biết noi theo… Hai nha đầu này là nha đầu dịch đình ở Nội Thiện phòng…”
Hàm hồ bỏ qua nguyên do Hàm Xuyến và A Thiền đến đây.
Tố Cẩm khẽ dừng lại, thay đổi ngữ khí nói: “Được rồi, Thục phi nương nương đã biết tấm lòng của các ngươi, tự mình lấy thẻ bài đi ra ngoài đi.”
Hàm Xuyến càng vùi đầu thấp hơn, nhỏ giọng đáp vâng, chờ đến khi Tố Cẩm và vị cô cô kia đi xa mới cùng A Thiền đứng dậy, tìm tiểu cung nhân lấy thẻ bài ra khỏi nội cung, ba bước đi thành hai, đầu cúi thấp, khoé môi mím chặt, đến khi bước ra khỏi cổng lớn Trường Nhạc Cung, A Thiền mới thở ra một hơi thật dài, “… Vừa nãy làm ta sợ gần chết…”
Trong lòng Hàm Xuyến cũng thở ra một hơi.
Đối với người có thể tuỳ ý quyết định sống chết của ngươi, cố nín một hơi luôn luôn có tác dụng.
“... Vị cô cô kia trông lạ mặt quá.” A Thiền thấp giọng nói, “Chưa từng thấy bên trong Thiện phòng bao giờ. Nếu là chưởng sự cô cô ở cung nào thì cũng nên tới Nội Thiện phòng rồi chứ… Dù sao thỉnh thoảng các chủ tử cũng sẽ giao phó làm món trọng đại đặc biệt nào đó…”
Ví dụ như thánh nhân đại giá quang lâm, hoặc là người nhà mẹ đẻ vào cung, hoặc là sinh nhật của hoàng tử công chúa đã ra cung…
Những lúc này, chủ tử các cung đều sẽ phái người đắc lực bên mình tới thiện phòng đối chiếu thực đơn —— nếu không sao Bạch gia gia có thể quen biết Tố Cẩm cô cô được?
Nội cung, khắp nơi đều là cung nhân kết năm kết ba, kết đôi mà đi.
Hàm Xuyến không trả lời ngay, cùng A Thiền đến một chỗ khá vắng mới nhỏ giọng nói: “Người ta toàn đến Ngự Thiện phòng, không tới Nội Thiện phòng, sao chúng ta có thể thấy được?”
A Thiền “A” một tiếng rồi lập tức che miệng, “Là người bên cạnh Hoàng hậu nương nương?”
Hàm Xuyến khẽ gật đầu.
Hai ma ma kia chắc ma ma phụ trách ẩm thực Hoàng Hậu ban cho Thục phi.
Hàm Xuyến thở dài một tiếng gần như không nghe thấy, xem thái độ của Tố Cẩm cô cô đối với cô cô kia đã rất là cung kính, Thục phi và Hoàng Hậu cũng không có mâu thuẫn gì, một người trắc phi từ hồi thánh nhân tiềm long, một người là chính thất, cả hai đều có con trai, hoàng thứ tử của Cung Hoàng Hậu với bát hoàng tử Thục phi sinh mấy năm trước kém nhau tận tám tuổi! Một tay kia của Cung Hoàng Hậu lại trực tiếp con đường ân sủng của Thục phi… Thánh nhân không đến Trường Nhạc Cung, tình cảm giữa Thục phi và thánh nhân sẽ ngày càng nhạt nhẽo…”
Giữa nữ nhân và nữ nhân, cho dù không có mâu thuẫn, cho dù một bên tôn kính một bên khác, cho dù căn bản không chặn đường gì… Thì ra xuống tay, cũng không hề cố kỵ.
Đường trong cung hẹp dài, Hàm Xuyến nhìn mảnh trời bị tường đỏ ngói xanh chia thành ô vuông vức.
Đều là người bị nhốt ở trong lồng, có phải chỉ có thể ngoan cố chống cự hay không?
Lại có quý nhân đi lối nhỏ.
Hàm Xuyến và A Thiền vội vàng quay mặt vào tường quỳ xuống.
Một mùi hương tùng bách lạnh lẽo truyền đến từ phía sau.
Mắt Hàm Xuyến mở to, móng tay ấn chặt vào lòng bàn tay, đợi quý nhân đi qua, Hàm Xuyến mới ngẩng đầu nhìn về phía xa xa ấy, áo chàm thêu chỉ bạc chỉ cách nơi đây chừng 10 mét, tựa như chỉ cần có gió thổi qua là nàng có thể nhìn thấy sườn mặt của người kia.
Hàm Xuyến hơi run lên, kéo A Thiền đi sang một đường khác, quẹo vào mấy chỗ, người ít hẳn đi, cũng vắng lặng hơn.
Hàm Xuyến dựa lưng vào thân cây, lấy một viên sơn tra trong tay áo cho vào miệng, mùi bạc hà gay mũi lập tức làm đầu Hàm Xuyến lạnh lên một chút, tiếng tim đập vang như sấm rền dần giảm bớt.
A Thiền biết tật xấu đa tâm hay giật mình của Hàm Xuyến, để Hàm Xuyến dựa vào người mình, gánh đa phần trọng lượng cho nàng, “Chứng tim đập nhanh lại tái phát à? Cũng đúng, nếu phát bệnh ở ngay trên đường trong cung, bị người ta nhìn thấy thì hai ta đều phải ra khỏi Thiện phòng… Đỡ hơn chưa?”
Hàm Xuyến nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nhéo lòng bàn tay A Thiền, tỏ vẻ không sao.
Lúc này A Thiền mới vỗ lưng giúp Hàm Xuyến, vừa vỗ vừa nhìn trái ngó phải, thấy xung quanh yên lặng, cây cỏ xanh um, loáng thoáng thấy hồ Thái Dịch nơi xa qua hàng dây leo đang bò, cách đó không xa còn có một toà tiểu lâu ba tầng khắc hoa, bèn cưới nói: “Đây là chỗ nào đây? Sao ngươi rẽ trái rẽ phải lại đến nơi này!”
Hàm Xuyến cũng cười rộ lên.
Chỗ này là phía Tây Nam hồ Thái Dịch, Từ Khái lạnh lùng kiệm lời, thích đọc sách ở chỗ yên ắng, tìm hồi lâu mới tìm được chỗ sân khấu tiền triều lưu lại này, hắn liền gọi toà tiểu lâu ba tầng kia là biện viện và Tàng Thư Các của hắn…
Nụ cười của Hàm Xuyến dần nhạt đi, sửa lại xiêm y, đang định cùng A Thiền rời khỏi thì bỗng nghe thấy tiếng rên nhỏ từ gần đó truyền tới, theo sau đó là tiếng nện bước nặng nề liên tục.
Hàm Xuyến vội vàng kéo A Thiền ngồi xổm xuống, nấp vào trong lùm cây, còn mình thì kiễng chân nhìn qua khe hở cành cây thấy ba thái giám đang kéo một cung nữ vóc dáng gầy yếu đi về phía cây, trong miệng cung nữ kia nhét mảnh vải trắng, đầu tóc rối bù, liều mạng giãy giụa cũng không thắng nổi sức lực của ba người đàn ông!
Bỗng một tên thái giám trong số đó ngẩng đầu lên.
Chính là đồ đệ của tên Thôi Đại Hải trong Trường Nhạc Cung – Tiểu Trác Tử!
A Thiền nắm chặt tay Hàm Xuyến.
Hàm Xuyến nín thở thăm dò, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt cung nữ kia.
Là Tiểu Thu Nhi của Hoán Y cục.