Hàm Xuyến bị Bạch gia gia mắng đến ngây cả người, trong đầu vẫn còn văng vẳng nửa câu đầu.
Đến Trường Nhạc Cung?
Đến Trường Nhạc Cung làm gì?
Nàng không muốn bước vào nội cung chút nào!
Hàm Xuyến liên tục xua tay, “Không được không được! Một nha đầu dịch đình thô sử như con đến trước mặt quý nhân không được đâu ạ! Không phải trước kia chúng ta tạ ơn nương nương ban thưởng cũng nhờ Tố Cẩm cô cô ở Trường Nhạc Cung mang tâm ý vào sao? Chẳng may làm quý nhân ngứa mắt, Xuyến Nhi bị thưởng trượng cũng không sao, chỉ sợ làm liên luỵ đến sư phụ!”
Hàm Xuyến gấp gáp giải thích một hồi.
Bạch gia gia “xì” một tiếng, nha đầu này chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá mức cẩn thận! Ông còn có thể làm được mấy năm nữa? Người đi trà lạnh, cảnh còn người mất, bây giờ ông còn có tiếng nói trong Thiện phòng, chờ đến lúc ông cáo lão hồi hương, nha đầu này phải làm sao? Lão Thường là người tốt bụng, nhưng trù nghệ của lão Thường không có gì đặc biệt, trước sau không thể thành châu báu, cũng không che chở được hai nha đầu Hàm Xuyến và A Thiền. Nếu người chuyển tới là một đại sư phụ có lòng dạ không tốt thì hai nha đầu đơn thuần này có thể sống được trong Thiện phòng sao?
Lui một vạn bước, nha đầu này có ngộ tính, nấu ăn có linh tính, kiên định đôn hậu, nếu là người đàn ông thì làm ở Thiện phòng vài chục năm cũng là một đại sư phụ. Nhưng cố tình lại đầu thai thành một cô nương, cô nương ở trong cung không thể chưởng muôi được! Cả đời làm phụ bếp ư? Cũng đừng quên, chỉ có nữ sử trong nội cung mới có cơ hội xin ân điển khi đến tuổi để ra cung gả chồng!
Vào nội cung, làm chưởng sự phòng bếp nhỏ bên cạnh quý nhân chủ tử là chốn về tốt nhất cho nha đầu này.
Bây giờ trong mười hai cung, chưởng sự cô cô quản phòng bếp nhỏ có trù nghệ tốt rất ít ỏi.
Đợi đến năm 25 tuổi có thể ra cung, dựa vào tay nghề ngự thiện, có chồng nào mà tìm không được?
Bạch gia gia thuận tay vung cái muôi bực bội lên, vung được một nửa thì nhớ ra buổi trưa nha đầu này còn phải đi gặp quý nhân, lập tức dừng lại. Ông lão hậm hực, kiên nhẫn giải thích cho nàng, “Gia gia ta già rồi, không thể vào nội cung. Con là đồ đệ của ta, Thục phi nương nương thưởng nhiều thứ như vậy, con không đi thì ai đi? Nếu Thục phi nương nương gặp con thấy con thật thà an phận, giữ con lại nội cung thì chẳng phải tốt hơn sao?”
Hàm Xuyến lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Trường Nhạc Cung ở Đông Lục Cung, Thiên Thu Cung cũng ở Đông Lục Cung!
Thiên Thu Cung có ai?
Có Từ Khái!
Sắc mặt Hàm Xuyến trắng bệch.
Bạch gia gia biết Hàm Xuyến nhát gan, nhưng đây là lần đầu thấy nàng sợ hãi như thế, ông đành vịn bệ bếp bên cạnh ngồi xuống, “Thật sự không muốn vào nội cung?”
Đầu Hàm Xuyến lắc như trống bỏi.
Bạch gia gia thở dài, “Thục phi nương nương có thai, là chuyện vui hiếm có. Nếu ta lấy cái mặt già này đi cầu xin Thục phi để con ở lại nội cung thì cũng là chuyện nắm chắc…… Chỉ xem con thôi, con muốn thế nào?”
Khoé mắt Hàm Xuyến ê ẩm.
Bạch gia gia thật sự rất tốt với nàng.
“Con không muốn làm gì...” Sau một lát Hàm Xuyến mới mở miệng, “Con ngu ngốc, nội cung… Con… Có rất nhiều chuyện con không nghĩ được… Con nấu ăn khá tốt…”
Đời trước nàng bị Thuận tần nương nương nhìn trúng, sau đó phân đến Thiên Thu Cung, vẫn luôn ở bên cạnh Từ Khái. Từ Khái là người dễ hầu hạ, nàng nấu canh rau suông hắn ăn, nàng làm món có nước sốt dầu đỏ đặc* hắn cũng ăn, người bên cạnh Từ Khái cũng rất đơn giản. Bây giờ nàng đã hiểu ra, trong nội cung nào có người nào đơn giản chứ… Người phức tạp, Từ Khái đều ngăn cản giúp nàng rồi…
*Nước sốt dầu đỏ đặc: Loại nước sốt đặc trưng của ẩm thực Thượng Hải, thêm nhiều dầu, nhiều nước tương và nhiều đường để món ăn có màu đỏ và sáng bóng.
Thật ra nàng không oán Từ Khái.
Cho dù cuối cùng nàng bị con trai ruột đầu độc chết, thì nàng cũng không oán hắn.
Nếu không có nàng, thì có lẽ Từ Khái có thể bình an vui vẻ với Trương Thị, trải qua một đời thật tốt đúng không?
Ba người, ba kiểu bất hạnh.
Hà tất phải vậy?
Nên tốt nhất đừng liên quan đến nhau nữa.
Cách xa nhau ra, nàng nấu ăn, Từ Khải làm Tần Vương của hắn, hai người sống thật tốt cuộc đời của mình, sinh con dưỡng cái, có lẽ Từ Khái sẽ không chết sớm, có lẽ lòng Trương thị cũng không mang oán hận, có lẽ con của bọn họ có thể lớn lên một cách danh chính ngôn thuận và sống một cuộc đời thật đẹp dưới danh con vợ cả.
Ngực Hàm Xuyến đau đến xuyên tim, đau nhói lên từng cơn nhưng vẫn không khóc được, bèn khẽ thở dài, “Sư phụ, con chỉ muốn chăm chỉ nấu ăn, đây là sở trường suy nhất của con. Cái khác con không ứng phó được, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, Thục phi nể mặt người, nên phạt con hay không đây?”
Bạch gia gia nhìn Hàm Xuyến một cái thật sâu, một lúc sau mới thở dài nói, “Đi đi. Đi rửa sạch huyết yến cho gia gia, ơn thì vẫn phải tạ! Để Tố Cầm dẫn con và A Thiền đến dập đầu trước cửa Thục phi nương nương, không cần đi vào.”
Thục phi nương nương thưởng cho con trai của Bạch gia gia một củ nhân sâm, ơn vậy phải tạ!
Hàm Xuyến ngẩng đầu vui sướng đáp vâng!
Đã là tạ ơn thì phải lấy nguyên liệu mà Bạch gia gia tích trữ riêng, không thể lấy nguyên liệu công được.
Huyết yến đã được ngâm trước đó, là cống phẩm Sơn Nam, con nào cũng đỏ rực, Hàm Xuyến cẩn thận cầm một con lên, lấy cái nhíp bạc nhổ sạch lông. Sau đó rửa sạch nhựa đào và bồ mễ, hầm trên lửa nhỏ. Chỉ chốc lát sau đã có một mùi vấn vít ngọt ngào mát lạnh xuyên qua cái lỗ nhỏ trên nắp sứ trắng bay ra ngoài.
Đây là món ăn đơn giản, chỉ cần hầm từ từ để tổ yến hoà tan vào nước là được.
Hàm Xuyến quay đầu chuẩn bị điểm tâm ăn kèm.
Bạch Tứ Hỉ đã làm xong việc, ngồi xổm bên cạnh nhìn nàng làm.
Nhìn Hàm Xuyến lấy nước dừa, vụn dựa, đường nâu, sữa bò và bột ngô, phết một lớp dầu ngô mùi vị thanh đạm vào trong bát sữa, sau đó trộn đều hỗn hợp sữa bò và bột bắp, bắc một nồi con lên, đổ sữa bò còn thừa, đường nâu và nước dừa vào trong nồi, đun trong lửa vừa, vừa đun vừa khuấy đều, sau khi nước dừa sôi thì lập tức đổ sữa bò và bột bắp vào trong nồi, nhanh tay khuấy tiếp.
Thủ pháp của Hàm Xuyến rất ổn định, khuấy chừng mười lần, chất lỏng trong nồi dần trở nên sền sệt, Hàm Xuyến nhanh chóng đổ nồi vào chén sứ có phết bột bắp, sau đó cho vụn dừa vào hỗn hợp này, lại bịt một tầng giấy dầu thật dày lên.
Trong không khí có mùi sữa dừa ngọt ngào nồng đậm.
Hàm Xuyến để chén sứ vào trong khối băng.
Lần đầu tiên Bạch Tứ Hỉ thấy cách làm này.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao đầu bếp xuất thân từ Thiện phòng, dù kém đến đâu cũng có thể mở quán ăn buôn bán đắt hàng —— làm ở Thiện phòng mười mấy năm, đồ ăn nguội, món chay, món mặn, thậm chí cơm, mì, cháo đều có tới cả trăm cách làm, đều được họ ghi nhớ trong lòng.
Những công thức này, còn lâu mới thấy ở ngoài cung!
Tuy các đầu bếp trong cung thường chuyên về một lĩnh vực riêng nhưng món ăn nóng này nên ăn kèm với món rau trộn gì? Món ăn này nên kết hợp với rượu gì? Thậm chí món ăn này nên phối với bát đĩa nào, các đầu bếp trong cung đều rất rõ, có thể viết ra cả quyển sách! Bất kể là cách phối món ăn hay là nấu ăn, một người nhất định phải làm ra được bàn tiệc tám món nguội tám món nóng bốn điểm tâm, trong cung, không có ai không có bản lĩnh thật cả!
Bạch Tứ Hỉ than thở, “Xuyến Nhi, nếu cô mở quán ăn ở ngoài cung thì chắc chắn ngày nào cũng có bạc để hốt, buôn bán thịnh vượng!”
Câu khen ngợi này rất hay!
Rất thiết thực!
Hàm Xuyến cười híp mắt.
Đợi hai canh giờ, tổ yến đã nhừ, sữa dừa cũng đông thành khối, Hàm Xuyến hái một đoá hoa thạch lựu ngoài đình viện để lên đĩa trang trí, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ, cùng A Thiền đi tới cổng thứ hai gặp Tố Cẩm cô cô tới đón các nàng.
Tố Cẩm cô cô là người thân cận nhất bên người Thục phi nương nương, tầm 30 tuổi, mặt chữ điền, trông có vẻ rất nghiêm túc, mở hộp đồ ăn ra nhìn thử, trên mặt nở nụ cười hiếm có, “Huyết yến này khó tìm, Bạch gia tiêu pha rồi.” Lại nhìn khối sữa dừa, khen thêm một câu, “Tâm tư tinh tế, thạch lựu nhiều hạt rất hợp với tình hình bây giờ.” Ngẩng đầu liếc Hàm Xuyến và A Thiền một cái, trông hai nha đầu đều khá xinh đẹp, đặc biệt là người cắt tóc mái kia, vóc người thon gọn, da dẻ trắng nõn, trông rất có linh khí, “Thật sự không muốn vào điện thỉnh an nương nương à?”
Hàm Xuyến cúi đầu, “Bọn nô tỳ tay thô chân thô, sợ làm bẩn mắt quý nhân.”
Tố Cẩm cô cô không tỏ ý kiến, trình cung bài, dẫn hai nha đầu đi vào trong.