Sau khi tiễn Trịnh Gia Huy ra đến cổng, Trịnh Hạ Vân đứng lặng một lúc trước khi quay vào nhà. Gió nhẹ lướt qua vai áo, cuốn theo vài mảnh ký ức rời rạc mà cô tưởng đã quên. Mười lăm năm rồi... kể từ lần cuối cùng cô gặp lại em trai mình.
Lẽ ra phải vui mừng khi gia đình đoàn tụ. Nhưng không hiểu sao, trong lòng cô lại có chút gì đó bất an — không phải rõ ràng là lo sợ, mà chỉ là một cảm giác rất mơ hồ, rất nhẹ thôi… giống như người đối diện không còn là đứa em năm nào cô từng dắt tay đi học.
Cái ôm khi nãy có chút gượng gạo. Ánh mắt Gia Huy nhìn cô—cô không thể nói là lạ, nhưng lại không giống như người thân sau bao năm xa cách. Lạnh lẽo… và như đang giấu điều gì đó.
Cô hít một hơi, ép bản thân gạt đi cảm giác mơ hồ ấy, rồi quay người vào nhà.
Trong phòng khách, ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên bóng dáng An Thành Luân . Nghe tiếng cửa mở, anh quay lại nhìn vợ, ánh mắt như muốn dò hỏi điều gì.
Trịnh Hạ Vân bước vào, lặng lẽ đến ngồi xuống đối diện chồng. Vẻ bối rối trên gương mặt cô vẫn chưa thể giấu đi, ánh mắt vẫn còn mơ hồ, như thể đang đấu tranh với những suy nghĩ trong đầu.
“Gia Huy đi rồi à?” An Thành Luân mở lời, giọng trầm thấp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play