“Cậu thật sự nhìn con như vậy sao?” An Thành Luân hơi nhíu mày, giọng trầm xuống. Trong lòng anh vẫn còn chút hoài nghi—Hạ Vân cũng có mặt ở đó, nếu Trịnh Gia Huy thực sự có thái độ bất thường, sao cô lại không nhận ra?
An Dương cúi đầu, im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Cậu không có cười... nhưng ánh mắt của cậu nhìn con rất lạ, con không biết phải diễn tả sao... chỉ là con thấy sợ.”
An Thành Luân còn đang ngẫm nghĩ thì Tô Trầm Ca từ tốn lên tiếng:“Chú Thành Luân. Lúc nãy tụi con xuống phòng khách, thấy chú đó đang ôm cô Hạ Vân. Mà ánh mắt chú ấy lúc đó… nhìn kiểu này nè.”
Nói rồi, Tô Trầm Ca kéo An Dương lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ đảo quanh căn phòng, khóe môi nhếch lên một nụ cười gượng gạo. Nhưng trong đôi mắt ấy lại ánh lên một tia ganh ghét và bất mãn—một cảm giác lạnh lẽo, không giống sự xúc động khi gặp lại người thân, mà giống như đang nhìn người khác sống sung sướng hơn mình, rồi nuốt không trôi.
Không khí trong phòng chùng xuống. Không ai nói gì, chỉ có một khoảng lặng rất dài và rất nặng.
Chính lúc ấy, Lâm Nhã Linh khẽ ho một tiếng rồi nhẹ giọng:
“Thôi, tụi con về phòng trước đi nhé. Còn chuyện vừa nãy… đừng kể lại với ai nha.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT