An Thành Luân liền ôm lấy vai vợ mình. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ siết nhẹ bờ vai gầy ấy như muốn truyền cho cô một chút an tâm. Thật lòng mà nói, giờ anh cũng không biết Trịnh Gia Huy có thực sự có vấn đề hay không. Cảm giác bất an len lỏi như sương mù, không thể nắm bắt, nhưng cũng chẳng thể gạt đi.
Trịnh Hạ Vân tựa vào ngực chồng, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm như đang tìm kiếm câu trả lời trong khoảng tối ngoài khung cửa kính. Cô không muốn nghĩ xấu về em trai mình, Nhưng ánh mắt hôm nay….
Nó không ánh lên niềm vui đoàn tụ hay sự ấm áp thân tình. Không có chút ngỡ ngàng, cũng chẳng có giọt xúc động nào sau mười lăm năm xa cách. Thay vào đó, đó là một ánh nhìn lạnh lẽo, như thể đang đánh giá, dò xét từng người trong nhà — ánh nhìn của kẻ đứng bên ngoài, không còn là người thân thuộc.
Nó sâu và tối, như mặt hồ không gợn sóng nhưng ẩn dưới làn nước tĩnh lặng ấy là thứ gì đó không thể lường trước. Trong khoảnh khắc An Dương bước xuống cầu thang, cô đã thấy ánh mắt đó dừng lại nơi con trai mình — không chỉ là nhìn, mà là một kiểu quan sát mang theo toan tính, khiến sống lưng cô bất giác lạnh đi.
 
 
 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play