Edit Ngọc Trúc
Lúc trước Vương Bác Duệ mời Dung Cảnh đến Vương gia, ngoài việc lo lắng về trận phong thuỷ, cũng mang chút ý muốn nhân cơ hội tạo thêm chút quan hệ với cậu.
Bây giờ lại thêm cả phương thức liên lạc, tâm tình đầy phiền muộn của Vương Bác Duệ cuối cùng cũng nhẹ nhõm đôi chút.
Sau khi để mặc Lưu thiên sư rời đi, Vương Bác Duệ mời Dung Cảnh vào phòng khách, không vòng vo rào trước đón sau, trực tiếp lấy ra lễ tạ đã chuẩn bị từ trước.
Một phong thư mỏng đặt trên bàn, bên trong là một tấm thẻ. Vương Bác Duệ cân nhắc đôi chút rồi nói: “Lần này Dung tiên sinh cứu cả Vương gia chúng tôi khỏi nước sôi lửa bỏng, lão già tôi thật sự không biết phải báo đáp thế nào… Trong thẻ có năm trăm vạn, xem như một chút lòng thành từ Vương gia chúng tôi.”
Ông nói rất chân thành. Dung Cảnh cụp mắt nhìn thoáng qua, rồi vẫn đưa tay nhận lấy phong thư, lấy tấm thẻ bên trong ra.
Những ngón tay thon dài trắng muốt kẹp lấy một tấm thẻ ngân hàng mỏng màu bạc, vẻ mặt Dung Cảnh bình thản, không hề có lấy một chút kích động hay vui mừng như người bình thường khi nhận được khoản tiền khổng lồ, cứ như thể thứ cậu cầm chỉ là một chiếc thẻ bình thường. Bình tĩnh đến nỗi khiến Vương Bác Duệ cũng cảm thấy không thể nhìn thấu cậu.
Nói Vương Bác Duệ chưa từng điều tra thân phận của Dung Cảnh thì là giả. Nhưng cũng chính vì đã tra rồi, nên ông mới biết, thân thế của Dung Cảnh trước kia thật sự rất đơn giản.
Mồ côi, tình cờ bước vào giới giải trí, nhưng do tính cách mà những năm trước gần như không có chút tiếng tăm nào, cũng chỉ mới bắt đầu có chút khởi sắc trong năm nay, nhưng cũng chưa thể xem là nổi bật.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play