Edit Ngọc Trúc
Lúc trước Vương Bác Duệ mời Dung Cảnh đến Vương gia, ngoài việc lo lắng về trận phong thuỷ, cũng mang chút ý muốn nhân cơ hội tạo thêm chút quan hệ với cậu.
Bây giờ lại thêm cả phương thức liên lạc, tâm tình đầy phiền muộn của Vương Bác Duệ cuối cùng cũng nhẹ nhõm đôi chút.
Sau khi để mặc Lưu thiên sư rời đi, Vương Bác Duệ mời Dung Cảnh vào phòng khách, không vòng vo rào trước đón sau, trực tiếp lấy ra lễ tạ đã chuẩn bị từ trước.
Một phong thư mỏng đặt trên bàn, bên trong là một tấm thẻ. Vương Bác Duệ cân nhắc đôi chút rồi nói: “Lần này Dung tiên sinh cứu cả Vương gia chúng tôi khỏi nước sôi lửa bỏng, lão già tôi thật sự không biết phải báo đáp thế nào… Trong thẻ có năm trăm vạn, xem như một chút lòng thành từ Vương gia chúng tôi.”
Ông nói rất chân thành. Dung Cảnh cụp mắt nhìn thoáng qua, rồi vẫn đưa tay nhận lấy phong thư, lấy tấm thẻ bên trong ra.
Những ngón tay thon dài trắng muốt kẹp lấy một tấm thẻ ngân hàng mỏng màu bạc, vẻ mặt Dung Cảnh bình thản, không hề có lấy một chút kích động hay vui mừng như người bình thường khi nhận được khoản tiền khổng lồ, cứ như thể thứ cậu cầm chỉ là một chiếc thẻ bình thường. Bình tĩnh đến nỗi khiến Vương Bác Duệ cũng cảm thấy không thể nhìn thấu cậu.
Nói Vương Bác Duệ chưa từng điều tra thân phận của Dung Cảnh thì là giả. Nhưng cũng chính vì đã tra rồi, nên ông mới biết, thân thế của Dung Cảnh trước kia thật sự rất đơn giản.
Mồ côi, tình cờ bước vào giới giải trí, nhưng do tính cách mà những năm trước gần như không có chút tiếng tăm nào, cũng chỉ mới bắt đầu có chút khởi sắc trong năm nay, nhưng cũng chưa thể xem là nổi bật.
Cho đến tận khi Vương Nhất Chu đến tìm, Dung Cảnh vẫn luôn là một người lặng lẽ, không chút dấu hiệu nào cho thấy cậu có liên quan đến huyền học.
Dù vậy, Vương Bác Duệ vẫn không cảm thấy Dung Cảnh đang lừa mình.
Không nói chuyện khác, chỉ riêng trận phong thuỷ ở Vương gia, nếu không phải thật sự có hiểu biết sâu sắc, đừng nói là vừa nhìn liền thấy ra vấn đề ở đâu, sợ là đến tốt xấu còn không phân biệt nổi.
Chỉ là, một người suốt hai mươi năm không lộ ra chút hiểu biết huyền học nào, một người hai mươi năm cũng chưa từng tiếp xúc với nhiều tiền bạc… thật sự sẽ là Dung Cảnh hiện giờ sao?
Vương Bác Duệ đột nhiên thấy bản thân không dám nghĩ tiếp. Ông ép mình thu lại suy nghĩ, chỉ mỉm cười nhìn Dung Cảnh.
Nhưng dù ông che giấu rất giỏi, ánh mắt của Dung Cảnh lại càng lợi hại hơn. Cậu gần như chỉ cần liếc mắt một cái liền đoán được tám, chín phần suy nghĩ trong lòng ông.
—— nhưng thì sao? Dung Cảnh chưa từng là người chịu thiệt thòi. Cậu từ trước đến nay làm theo ý mình, không muốn cũng chẳng buồn vì cái gọi là “hợp lý” mà phải giấu đi bản tính thật.
Giống như Vương Bác Duệ có bao nhiêu suy đoán trong lòng cũng không nói ra, chỉ cần bản thân đủ mạnh, mọi thứ “không hợp lý” cũng sẽ trở thành hợp lý.
Ngón tay vuốt nhẹ trên bề mặt lạnh lẽo của tấm thẻ mỏng, từ trong ký ức của nguyên chủ, Dung Cảnh đại khái cũng hiểu được rằng năm trăm vạn ở thế giới này đã là một con số rất lớn.
Suy nghĩ hai giây, cậu đặt thẻ lên bàn, đẩy về phía trước mặt Vương Bác Duệ.
Vương Bác Duệ: “Dung tiên sinh đây là…”
“Vương lão tiên sinh chẳng phải đã thành lập một quỹ từ thiện sao?” Dung Cảnh nhàn nhạt nói, “Số tiền năm trăm vạn trong thẻ này, xem như tôi quyên góp cho quỹ đó. Còn về tên người quyên góp…”
Dung Cảnh bảo quản gia lấy giấy bút, viết mấy cái tên lên giấy rồi đưa qua: “Ghi những cái tên này là được.”
Vương Bác Duệ có chút nghi hoặc tiếp nhận, nhìn qua mấy cái tên lạ hoắc, cũng không biết vì sao Dung Cảnh nhất định phải ghi tên những người này…
Từ từ. Ánh mắt Vương Bác Duệ dừng lại trên một cái tên.
Lưu Nhược Hân.
—— Lưu.
Hai tay ông khẽ run lên. Cuối cùng ông cũng hiểu ra điều gì, trầm mặc trong chốc lát rồi liền đẩy tấm thẻ trở lại.
“Ý của Dung tiên sinh, lão già tôi hiểu rồi. Nhưng số tiền này không thể để Dung tiên sinh thay Vương gia chúng tôi chi ra… Tôi sẽ điều động một ngàn vạn, lần lượt quyên góp dưới danh nghĩa của những người này.”
Dung Cảnh lặng lẽ nhìn ông một cái, cũng không phủ nhận suy đoán đó.
Vương Bác Duệ thấy vậy, biết mình đã đoán đúng những cái tên đó, tám phần là tên của những người đã bị Vương Nhất Chu hại chết.
Ông lại đẩy tấm thẻ về phía Dung Cảnh: “Còn tấm thẻ này, xin tiên sinh thu lại.”
Thấy thần sắc kiên định của ông, Dung Cảnh cụp mắt, cuối cùng vẫn nhận lấy tấm thẻ.
Lúc này, Vương Bác Duệ mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ông lại thử mở lời, định giữ Dung Cảnh ở lại thêm vài ngày, nhưng cậu vốn không thích giao tiếp quá nhiều với người thường, hơn nữa còn có việc phải làm, muốn thay nguyên chủ chấm dứt chấp niệm, liền thuận miệng lấy đó làm cớ từ chối.
“Không cần.” Dung Cảnh cụp mắt, nhàn nhạt nói, “Vài hôm nữa tôi còn phải… chạy show.”
Vương Bác Duệ: “……” Hắn suýt chút nữa quên mất thân phận thật sự của vị Dung tiên sinh này vốn là diễn viên.
Nhưng đã bị từ chối, hắn cũng không tiếp tục nài ép, chỉ giữ Dung Cảnh lại ăn bữa cơm chiều rồi gọi tài xế đưa cậu về.
Chuyện này thì Dung Cảnh không từ chối.
Trên đường về nhà, sắc trời đã tối. Dung Cảnh xuống xe, tiện tay điểm thêm linh lực vào chiếc đèn hồn trên vai tài xế để bảo vệ hắn tốt hơn, sau đó xoay người rời đi.
Tài xế có phần kính sợ nhìn theo bóng lưng Dung Cảnh khuất dần sau hành lang, lúc này mới quay xe trở về Vương gia.
Ánh sáng ấm áp từ đèn hồn bảo vệ lấy linh hồn hắn, trong bóng đêm thắp lên như lửa thiêu đôi mắt của những âm vật đang rục rịch ngoài kia.
Dung Cảnh bước vào cửa khu nhà, dọc đường gặp được mấy hồn quỷ yếu ớt tản ra âm khí đang lang thang trong hành lang.
Trong đó có hai hồn quỷ mới chết chưa lâu, thần trí còn mông lung, thấy Dung Cảnh còn theo bản năng giống như khi còn sống, gật đầu mỉm cười với cậu.
Dung Cảnh khựng lại một chút, rồi đưa tay ngăn cửa thang máy đang chuẩn bị đóng. Hai hồn nữ quỷ có phần kinh ngạc nhìn cậu, tay trong tay cùng bước vào.
Không gian bên trong thang máy dường như lạnh hơn hẳn, nhưng một người hai quỷ đứng đó lại yên lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Tầng mười ba, thang máy dừng lại. Hai hồn nữ quỷ tay trong tay đi ra, Dung Cảnh liếc nhìn rồi tùy tay phóng ra hai luồng linh khí.
Thần trí mơ hồ lập tức tỉnh táo lại. Hai nữ quỷ đứng trước cửa nhà mình, thử duỗi tay chạm vào cánh cửa.
Ngoài dự đoán, lần này các nàng lại có thể xuyên qua cánh cửa sắt nặng nề ấy.
Trên mặt họ lập tức lộ rõ nét mừng rỡ. Hai chị em nhìn nhau, nắm tay cùng bước vào.
Ngày được đầu thai của các nàng cũng sắp đến, đây có lẽ là lần cuối cùng họ trở về nhà, chào cha mẹ một tiếng.
Dung Cảnh đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn hai hồn nữ quỷ tay trong tay rời khỏi khu nhà, mang theo nụ cười mãn nguyện, tan vào bóng đêm.
Những điểm sáng kim quang từ cửa sổ lặng lẽ bay tới. Dung Cảnh hơi bất ngờ, liền vươn tay khẽ chạm.
Tia kim quang công đức li ti như ánh sao tụ trên đầu ngón tay cậu, sau đó chậm rãi dung nhập vào cơ thể, bổ sung cho ba hồn bảy vía đang có phần suy yếu.
Dung Cảnh ngước mắt nhìn màn trời xanh thẫm, bất chợt khẽ cười một cái.
Tiếng sấm nặng nề từ chân trời đột ngột vang lên.
Chuyển mùa rồi.
Dung Cảnh thu lại ánh mắt, xoay người tìm dây cột tóc, buộc gọn đuôi tóc bạc dài ngang eo, rồi cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Nước ấm ào ào từ vòi sen trút xuống. Dung Cảnh không thể không thừa nhận, thời đại này có rất nhiều thứ dùng đến thật sự tiện lợi vô cùng.
Sau khi rửa mặt xong, cậu bỗng nhớ ra điều gì, quay lại máy giặt lấy ra mấy lá phù trừ tà còn chưa kịp giặt từ trong túi ra.
Lưu Nhược Hân cùng nhóm oán quỷ: “……”
Thiếu chút nữa! Thiếu chút nữa là bọn họ bị lồng giặt xoay cho đến hồn phi phách tán!
Nhưng mà kẻ đầu sỏ gây họa kia căn bản không thể trêu vào, họ chỉ có thể rúc trong lá bùa mà r*n rỉ đầy ai oán.
Dung Cảnh cũng lười nghe họ than phiền, tiện tay lập một trận tụ âm nhỏ trên bàn trà, rồi đặt bùa vào chính giữa.
Nguyệt hoa và âm khí lập tức bị trận pháp hút vào, Lưu Nhược Hân cùng nhóm oán quỷ không còn thời gian oán trách, nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, hấp thụ nguyệt hoa âm khí để bù đắp hồn thể bị tổn thương.
Dung Cảnh đứng nhìn một lúc, đợi đến khi hồn thể của họ dần ổn định mới khẽ động tay, rút ra sát khí và oán khí còn vương lại trên người họ.
Lưu Nhược Hân là kẻ mạnh nhất trong đám oán quỷ, nên thần trí cũng tỉnh táo hơn cả. Nhận ra Dung Cảnh đang làm gì, cô ta do dự một chút rồi cũng buông lỏng tâm trí, mặc cho cậu hành động.
Sát khí và oán niệm tan đi, Lưu Nhược Hân chợt phát hiện thần trí mình dường như ngày một sáng suốt, cảm xúc bi thương và đau đớn cực điểm cũng dần phai nhạt, cả hồn thể càng thêm ổn định, ngưng thực.
Tiếp theo, chỉ cần buông bỏ chấp niệm, là có thể đầu thai chuyển thế.
Lưu Nhược Hân trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn lên tiếng: “…Cảm ơn ngươi.”
Dung Cảnh thu tay lại, vẻ mặt bình thản, dường như không hề để tâm.
“Không cần.”
Lưu Nhược Hân còn muốn nói gì đó, nhưng Dung Cảnh đã xoay người trở về phòng. Cô ta mím môi, rồi cũng thu lại ánh mắt, tiếp tục hấp thụ nguyệt hoa âm khí.
Tin tức Vương Nhất Chu bị bắt gần như ngay lập tức làm chấn động cả giới giải trí, Tuân Hạo đương nhiên cũng nghe được từ nhiều kênh khác nhau. Huống chi nhân mạch của anh ta không tệ, những gì anh ta biết thậm chí còn nhiều hơn người khác.
Ví như Vương thiếu bị chính tay ông cụ Vương cho người đưa đi, cảnh sát đã điều tra được hơn nửa vụ án, chỉ còn thiếu chứng cứ then chốt cuối cùng để định tội; lại ví như vụ án này thật ra có liên quan đến yếu tố huyền học nào đó, phía cảnh sát cũng mơ hồ nghe nói mọi chuyện đều do một vị đại sư tính ra...
—— lại ví như, đột nhiên trong tay anh ta có thêm một đống tài nguyên chuyên biệt dành cho Dung Cảnh, mà kim chủ đứng sau lại chính là Vương gia.
Tuân Hạo lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, từ trước đến nay vẫn luôn là kẻ khôn ngoan, liên tưởng đến những chuyện trước kia, hắn còn có gì không hiểu?
Nghĩ đến việc trước đó anh ta từng mạnh tay đưa Dung Cảnh đến trước mặt Vương Nhất Chu, Tuân Hạo không khỏi rùng mình sợ hãi.
Nhưng sau nỗi sợ là cảm giác may mắn may là anh ta cuối cùng cũng không làm gì quá phận với Dung Cảnh, đối phương cũng sẵn lòng tha cho anh ta một lần, thậm chí còn từng nhắc nhở anh ta một câu.
Nghĩ đến đây, Tuân Hạo không nhịn được thở dài. Nói cho cùng, làm người vẫn nên giữ lấy chút lương tâm, nếu không có tâm địa xấu xa, thì cớ gì phải sợ người ta trả thù?
Dung Cảnh lại chẳng hề hay biết, hành động tiện tay đưa một tên cặn bã vào ngục của mình, lại vô tình giúp một người khác tự suy ngẫm, tìm ra một con đường mới.
Chỉ là, khi Tuân Hạo lần nữa tìm đến cửa, anh ta phát hiện diện mạo Dung Cảnh… đã thay đổi không ít.