Edit Ngọc Trúc
Ban đầu, tướng mạo của Tuân Hạo không thể nói là quá tệ, nhưng cũng chẳng đến mức tốt đẹp gì, nhiều nhất chỉ có thể tính là kiểu người an phận với chút của cải nhỏ.
Huống hồ Thiên Đình của anh ta tối nghĩa, mệnh cung có thiếu, không chỉ con cái thưa thớt mà khi về già còn dễ bị bệnh tật đeo bám. Tuy rằng không ảnh hưởng đến thọ mệnh, nhưng cũng đủ khiến người ta sống không yên ổn.
Nhưng hôm nay vừa gặp lại, tướng mạo của Tuân Hạo đã thay đổi đáng kể. Tiền tài cung và phu thê cung vẫn không có gì biến động, nhưng cung tật ách từng có dấu hiệu tối tăm lại trở nên sáng sủa, liên quan đến cung con cái cũng trở nên trơn tru mượt mà ——
Điều này có nghĩa là, sau này Tuân Hạo có lẽ vẫn chỉ có chút ít tài lộc, nhưng hai kiếp số lớn là “con cái thưa thớt” và “già yếu bệnh tật” đã được hóa giải.
Hơn nữa, nhìn kỹ thì cung con cái của anh ta còn ẩn hiện một tia ánh sáng, chỉ cần Tuân Hạo tiếp tục tích thêm âm đức, không chừng sang năm đã có thể mời khách dự tiệc trăng tròn của con mình.
—— Mới chỉ vài ngày thôi mà tướng mạo một người đã thay đổi đến vậy. Dung Cảnh không khỏi nhìn Tuân Hạo thêm mấy lần, ánh mắt cuối cùng rơi xuống đôi mắt của anh ta.
Ánh mắt kia mang theo thanh quang nội liễm, rõ ràng là tướng mạo của một người đã hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn sửa đổi để làm lại từ đầu.
“…… Dung tiên sinh, sao vậy?” Bị Dung Cảnh nhìn chằm chằm như thế, Tuân Hạo thoáng ngừng một chút, có chút căng thẳng mở lời hỏi.
Thật ra, đôi mắt của Dung Cảnh cực kỳ xinh đẹp. Tròng mắt màu hổ phách trong trẻo và sâu thẳm, giống như ao hồ tuyết sơn, đẹp đến ngẩn ngơ.
Chỉ là không biết có phải vì cảm xúc trong đôi mắt kia quá đỗi thuần khiết, quá đỗi bình thản, khiến mỗi lần Tuân Hạo đối mặt với ánh nhìn ấy, đều sẽ không kìm được mà thấy căng thẳng trong lòng ——
Cảm giác như tất cả mọi thứ trong người anh ta đều bị nhìn thấu, không thể che giấu nổi điều gì.
“Đừng gọi là Dung tiên sinh nữa.” Dung Cảnh nhìn ra anh ta không được tự nhiên, liền bình tĩnh thu lại ánh mắt.
Cậu tiện tay cầm một chiếc ly dùng một lần, rót trà rồi đưa qua, nhẹ giọng nói: “Như trước đây gọi tôi là Dung Cảnh là được.”
Tuân Hạo vội vàng nhận lấy ly trà, liên tục gật đầu: “Được, được.”
Anh ta thật ra vẫn hơi muốn hỏi Dung Cảnh vừa rồi nhìn chằm chằm hắn là có ý gì, nhưng lại sợ hỏi bừa sẽ phạm điều gì kiêng kị. Tay không ngừng vuốt ve chiếc ly, nhưng vẫn do dự chưa dám mở miệng.
May thay, Dung Cảnh cũng không định giấu anh ta.
“…… Ý cậu là, tướng mạo của tôi mấy ngày nay đã thay đổi?”
Tuân Hạo vừa nghe mình vốn mang mệnh già yếu bệnh tật, con cái hiếm hoi, thiếu chút nữa sợ đến mức làm đổ cả ly trà trong tay. Nhưng nghe tiếp đến đoạn “đã thay đổi”, trong lòng lại trỗi dậy nghi ngờ ——
Sao lại bỗng dưng thay đổi được chứ?
Chính anh ta cũng không chú ý đến việc bản thân vừa buột miệng gọi một tiếng “Dung tiên sinh”, chỉ là quá căng thẳng, gấp gáp nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhấp một ngụm trà, chỉ bình thản nói: “Không việc thiện nào bằng biết sai chịu sửa.”
Tuân Hạo sững người, rồi lập tức hiểu ra điều gì, trong lòng cảm xúc phức tạp, hạ giọng nói: “…… Tôi hiểu rồi.”
Trước đây Tuân Hạo quả thực không phải người tốt theo nghĩa phổ thông. Anh ta tham tiền, cũng ham lợi, thậm chí từng dùng vài thủ đoạn không mấy quang minh để tranh giành tài nguyên cho nghệ sĩ dưới trướng. Những việc anh ta làm luôn mang màu sắc vụ lợi, tính toán thiệt hơn.
Có lẽ cũng chính vì thế mà vận mệnh tốt đẹp vốn có trong đời anh ta đã bị tổn hại. Giờ đây biết sai mà sửa, dù mệnh chưa hoàn toàn xoay chuyển, nhưng cơ hội thay đổi đã bắt đầu lộ ra trên tướng mạo.
Tuân Hạo nghĩ đến đây, chẳng biết nên thấy may mắn hay là cảm thấy sợ hãi. Chỉ có thể thầm thở phào vì may mà khi anh ta chưa hoàn toàn lún sâu, vẫn còn có Dung Cảnh sẵn lòng nhắc nhở anh ta một câu ——
Cho dù, bản thân Dung Cảnh có lẽ cũng chưa từng nghĩ nhiều đến vậy.
Trong lòng Tuân Hạo hơi cảm khái, đè nén những suy nghĩ còn sót lại, rồi chần chừ mở lời nói ra mục đích thật sự của lần ghé thăm này.
“Phân kịch bản này là bên Duệ Minh giải trí gửi tới, tôi đã đọc qua một lần, cảm thấy nội dung viết rất ổn. Đoàn đội hợp tác trong giới cũng khá đáng tin, không biết cậu……” Nói đến đây, Tuân Hạo bất chợt khựng lại một chút.
Trước đó hắn chỉ chăm chăm nhìn vào chuyện kịch bản do bên Vương gia gửi tới, đoán rằng có lẽ là do Dung Cảnh từng nhắc đến. Nhưng nếu không phải thì sao?
Tuy rằng anh ta không biết cụ thể Dung Cảnh lợi hại đến mức nào, nhưng chỉ cần nhìn vào thái độ hiện tại của Vương gia, Tuân Hạo cũng đã mơ hồ đoán được đôi phần.
Người như vậy… nếu cậu muốn, ắt hẳn sẽ có vô số người rót tiền tới tận cửa để mời cậu nhận vai. Còn sẽ cần phải giống như trước đây, vất vả chạy show cùng tổ quay phim, còn phải ứng phó đám phóng viên xảo quyệt kia sao?
Tuân Hạo không khỏi thấy hối hận, sớm biết thế thì nên dò hỏi kỹ trước rồi hãy tới.
Nhưng Dung Cảnh lại không nghĩ nhiều như anh ta tưởng. Nghe nói là kịch bản bên Vương gia gửi tới, mà chất lượng cũng không tệ, cậu liền duỗi tay tiếp nhận, mở ra đọc sơ qua.
Trước đây cậu chưa từng tiếp xúc qua giới giải trí. Nhưng ký ức cùng chấp niệm của nguyên chủ vẫn còn, nên khi đọc kịch bản, Dung Cảnh cũng không gặp trở ngại gì.
Cùng Tuân Hạo vừa mới nói không sai biệt lắm, tuy hiện tại Dung Cảnh vẫn chỉ là một “thường dân”, nhưng cũng có thể nhìn ra chất lượng kịch bản này thật sự không tồi, toàn bộ tình tiết có cao trào có trầm lắng, logic khá trôi chảy, dù tuyến tình cảm hơi gượng ép, nhưng khuyết điểm nhỏ không thể che lấp ánh sáng của nó.
Dung Cảnh chậm rãi đọc hết một lượt, rất nhanh đã nhận ra nhân vật mà Vương gia bên kia muốn sắp xếp cho cậu.
Ngón tay cậu dừng lại ở phần giới thiệu nhân vật, nhẹ nhàng điểm lên cái tên phía sau nhân vật nam ba, rồi hỏi: “Duệ Minh Giải Trí bên kia là muốn để ta nhận vai này sao?”
Ánh mắt Tuân Hạo dõi theo ngón tay cậu, đến khi nhìn thấy bốn chữ “Minh Uyên thiên sư” trên giấy, hắn hơi do dự gật đầu: “Ừm, nhưng bên Duệ Minh cũng nói, nếu như Dung trước kia… À không, nếu cậu muốn, thì cũng có thể chọn vai khác.”
Dù sao cũng là Vương gia bên kia ra mặt muốn lấy lòng Dung Cảnh, Vương Bác Duệ cảm thấy Dung Cảnh không phải hạng người ham danh lợi, nhưng nếu có là… cũng chẳng có gì không tốt.
Dung Cảnh vừa nghĩ đã hiểu rõ dụng ý trong lòng Vương Bác Duệ. Nhưng tâm tư kiểu này, ở người làm chủ quyền lực vốn đã quá quen thuộc, cậu cũng không tính toán gì.
Cậu cúi mắt, không như mong muốn của Vương Bác Duệ mà chuyển hướng sang vai nam chính có nhiều đất diễn nhất, mà một lần nữa đặt ánh nhìn về phía “Minh Uyên thiên sư”.
Không thể không nói, tuy nhân vật này trong kịch bản chỉ là nam ba, nhưng hình tượng lại hoàn chỉnh, tính cách cũng khá tương đồng với Dung Cảnh hiện tại, ngược lại rất phù hợp với cậu.
Tuân Hạo nhìn cũng không khác mấy. Chỉ là nhìn lén vẻ mặt Dung Cảnh, vẫn thấy cậu bình thản khó dò, hoàn toàn không đoán được tâm tư.
Dựa trên suy nghĩ cá nhân, đương nhiên anh ta hy vọng Dung Cảnh nhận vai ——
Dù là để gia tăng liên hệ với cậu, hay nhân cơ hội này mà tạo được mối quan hệ với Vương gia, Tuân Hạo đều mong Dung Cảnh sẽ gật đầu.
Chỉ tiếc, anh ta không dám lên tiếng chen vào lựa chọn của Dung Cảnh, chỉ biết dùng ánh mắt đầy trông mong nhìn cậu, mong cậu có thể sảng khoái quyết định.
Dung Cảnh nhanh chóng thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Tuân Hạo: “Buổi thử vai là khi nào?”
Tuân Hạo ngẩn ra.
Anh ta vốn cho rằng đưa kịch bản đến tay Dung Cảnh là đồng nghĩa với việc cậu sẽ nhận vai, nhưng nhìn vẻ mặt cậu, anh ta suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc là chủ nhật tuần sau, Duệ Minh Giải Trí sẽ tổ chức một buổi thử vai nội bộ.”
Đây cũng là một quy tắc ngầm trong giới. Một bộ phim truyền hình đầu tư lớn, phía sau lại có nhiều nhà đầu tư, luôn có vài diễn viên được đề cử từ trên xuống, khi chọn vai, hiển nhiên sẽ ưu tiên cân nhắc đến họ.
Nhưng cũng có lúc, có diễn viên thật sự không phù hợp. Vì vậy, buổi thử vai nội bộ kiểu này chính là bước sàng lọc đầu tiên. Chỉ cần không diễn quá tệ hoặc khí chất không hợp, về cơ bản cũng không dễ bị loại thẳng tay ——
Dù không có vai lớn, thì cũng có thể nhận một vai phụ cho có mặt.
Thực ra theo ý Duệ Minh, Dung Cảnh là người không cần thử vai. Nhưng giờ cậu đã đồng ý xuất hiện, họ tất nhiên cũng không dám không nể mặt.
Dung Cảnh nghe vậy liền gật đầu, xem như đã hiểu rõ.
Tuân Hạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà anh ta không thẳng thừng nói khỏi cần thử vai gì cả.
Dù sao thì anh ta cũng nghĩ hơi nhiều. Dung Cảnh chưa bao giờ là người bảo thủ, chẳng qua cậu không quen giới giải trí hiện tại, nếu thử vai không đạt yêu cầu, đổi vai khác cũng được, cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.
“Vậy hôm đó tôi đến đón cậu nhé?” Tuân Hạo dè dặt hỏi.
Dung Cảnh từ nhỏ đã quen được người hầu hạ, lúc này cũng tự nhiên gật đầu: “Được.”
Vậy là việc này coi như đã định.
Thần sắc Tuân Hạo nhẹ nhõm hẳn, không ở lại lâu hơn, uống xong nước trà trong ly liền cáo từ rời đi.
Dung Cảnh đứng dậy đóng cửa, quay đầu lại thấy xấp kịch bản còn để trên bàn, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi tới, nghiêm túc đọc lại.
.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày chủ nhật, cũng là ngày thử vai nội bộ của phim truyền hình 《Thiên Sư Lục》.
Tuân Hạo đến sớm để đón cậu, thấy cậu vẫn giữ dáng vẻ bình thản như thường, cũng không biết nên nói gì, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Dung tiên sinh, dạo gần đây cậu có để ý đến mấy chuyện lạ xảy ra ở cầu lớn Tây Bắc Giang không?”
Nói là chuyện lạ thì cũng không hẳn, nhưng thời gian gần đây ở cầu lớn Tây Bắc Giang đúng là liên tục xảy ra nhiều vụ tai nạn nghiêm trọng, tai nạn giao thông liên hoàn thường xuyên đến mức nhiều tài xế thà đi đường vòng cũng tránh đoạn đó.
“Hình như mấy hôm trước, ở đó lại xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn, chết đến bảy, tám người, có hai người vẫn còn là mấy cô bé nhỏ.”
Tuân Hạo vốn chỉ là nhớ đến chuyện này, kể xong cũng thở dài: “Dạo này người ta đồn rằng là do vị trí phong thủy của cây cầu xây không đúng, chọn phải chỗ quỷ môn quan. Hơn nữa cầu lại hướng về phía tây, vừa hay là hướng ‘quy thiên’, nếu vận khí không đủ áp không nổi người đi qua, thì dễ gặp chuyện.”
Nói tới đây, anh ta lại nhớ đến trước đó Dung Cảnh cũng từng nhắc anh ta đừng đi về phía Tây Bắc. Khi đó anh ta nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng tránh được, không ngờ thật sự thoát được đúng hôm đó có tai nạn xảy ra.
Lòng thoáng động, Tuân Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Dung Cảnh: “Dung tiên sinh thấy thế nào…”
“Nếu chỉ vì phong thủy không tốt, thì cũng không đến mức bây giờ mới xảy ra chuyện.” Dung Cảnh nhàn nhạt nói, rồi lại cụp mắt, “Nhưng đúng là liên tục xảy ra tai nạn thương vong như vậy thì có chút bất thường.”
Còn việc hôm đó cậu khuyên Tuân Hạo đừng đi về phía Tây Bắc, chỉ là vì cậu nhìn thấy ngày đó anh ta có tai họa huyết quang chưa hóa giải, ứng ở phương Tây Bắc nên mới thuận miệng nhắc một câu.
Nhưng bây giờ xem lại, giống như có ai cố tình mượn chuyện của Tuân Hạo để nhắc nhở cậu rằng, trên cầu lớn Tây Bắc Giang thật sự đang xảy ra điều gì đó rất bất ổn.