Edit Ngọc Trúc

Vương Bác Duệ báo án, đúng là đủ tàn nhẫn, xuống tay cũng thật ngoan độc. Đến khi bình tĩnh lại, không thèm nhìn Vương Nhất Chu đang bị mắng đến điên cuồng, ông ta liền lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát.

Cảnh sát phản ứng rất nhanh, chẳng bao lâu liền đến nơi, lập tức đưa Vương Nhất Chu ra ngoài ——

Chỉ là bởi vì thương tích trên người Vương Nhất Chu nhìn qua thực sự quá mức thê thảm kinh khủng, cảnh sát thuận tiện liên lạc bệnh viện, sau đó mới mời cả Vương Bác Duệ và Dung Cảnh đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

Dù gì cũng là một quy trình phá án bình thường, Dung Cảnh cũng không từ chối, chỉ là… lời khai này, cậu nên viết thế nào đây?

Cúi mắt, Dung Cảnh hồi tưởng lại hiểu biết của nguyên chủ đối với thế giới này trong trí nhớ, cuối cùng vẫn quyết định đem suy đoán của mình viết vào biên bản.

Nhìn đoạn lời khai mà cậu viết ra, viên cảnh sát trẻ: “……”

Dù sao đây cũng là thế giới nơi huyền học thịnh hành, bên phía cảnh sát cũng không phải chưa từng xử lý những vụ án có hiện tượng thần bí khó giải thích, nhưng chưa từng có ai giống như Dung Cảnh, vừa bắt đầu đã viết hẳn vào biên bản như vậy.

Viên cảnh sát trẻ định nói gì đó nhưng lại thôi, mà Dung Cảnh sau khi viết xong thì bình tĩnh ngồi yên tại chỗ nhìn anh ta, ngược lại khiến anh ta do dự mà trông có vẻ hơi kỳ quặc.

May mà bên kia Vương Bác Duệ nhanh chóng làm xong phần lời khai. Ông vốn dĩ là người từng trải, vừa nhìn tập biên bản trong tay viên cảnh sát trẻ thì còn gì không hiểu?

Ông mỉm cười, bước tới giúp giải vây: “Tôi với Cục trưởng Lâm của các anh quen biết đã lâu, hai bản lời khai này cứ đưa thẳng cho ông ấy xem, ông ấy sẽ biết cách xử lý.”

Trước kia những vụ án có liên quan đến hiện tượng thần bí đúng là cũng thường do Cục trưởng chuyển giao lên cấp trên xử lý, viên cảnh sát trẻ do dự chốc lát, cuối cùng vẫn gọi điện thoại xác nhận.

Sau khi nhận được câu trả lời xác thực từ bên kia, anh ta liền thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, lời khai của hai vị đã được tiếp nhận, nếu sau này có tiến triển gì cần hai vị đến phối hợp, chúng tôi sẽ thông báo.”

Lúc nói đến hai chữ “báo án”, sắc mặt viên cảnh sát trẻ vẫn có chút vi diệu.

Dung Cảnh chớp mắt, chỉ xem như không nhìn thấy.

Vương Bác Duệ thì có để ý, nhưng chuyện tự mình đưa cháu trai vào đồn cảnh sát, đối với ông vẫn là có ảnh hưởng nhất định, nên cũng không nói thêm gì.

Sau khi để lại địa chỉ cư trú và phương thức liên lạc, Dung Cảnh đứng trước cổng đồn cảnh sát suy nghĩ cách quay về, thì Vương Bác Duệ đã lên tiếng, lại mời cậu đến Vương gia một chuyến.

Lúc trước Vương Bác Duệ bị Vương Nhất Chu chọc tức đến nỗi không chịu nổi, sau lại vì chính mình đưa cháu vào đồn cảnh sát mà đau lòng, rất nhiều chuyện chưa kịp nghĩ kỹ.

Nhưng bây giờ sự đã rồi, kết cục đã định, với tư cách là người cầm quyền thật sự của Vương gia, Vương Bác Duệ sau khi bình tĩnh lại, liền bắt đầu chú ý đến rất nhiều chi tiết trước đó bị bỏ qua.

Ví như phong thủy trận của Vương gia gần đây xuất hiện vấn đề, lại ví như Lưu thiên sư người bị thương vốn nên nằm trong bệnh viện lại xuất hiện ở biệt thự, còn có… Dung Cảnh.

Trong nháy mắt, Vương Bác Duệ suy nghĩ rất nhiều, rồi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt Dung Cảnh đang yên lặng nhìn mình. Đôi mắt hổ phách ấy phản chiếu biểu cảm của ông, dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng ông.

Tim khẽ giật một cái, Vương Bác Duệ vuốt nhẹ cây gậy trong tay, rồi nghe thấy Dung Cảnh bình thản nói: “Vậy đi thôi.”

Ông nhẹ nhàng thở ra, lập tức gọi tài xế đến.

Trước đó khi Dung Cảnh chỉ ra phong thủy trận có vấn đề, Vương lão gia đã để quản gia theo hướng Dung Cảnh chỉ điểm mà tìm kiếm, quả nhiên đã phát hiện ra điểm bất thường.

Chính là tại vị trí “Khảm” trong toàn bộ phong thủy trận. Khảm thuộc Thủy, Thủy lại mang ý nghĩa lưu động. Thiên sư thiết kế phong thủy trận này tinh thông Ngũ hành Bát quái và Tinh tượng sơn xuyên, đã bố trí ở đây một hồ nước nhỏ trồng đầy sen xanh, tạo nên một trận nhỏ “Ngũ hành chuyển tinh”.

Ý đồ là mượn tính lưu động của nước, đem sát khí cuồn cuộn không dứt dẫn theo dòng khí ngũ hành cùng tinh tượng vận chuyển, chuyển hóa thành linh khí nhàn nhạt.

Loại linh khí này với thiên sư tuy không có mấy tác dụng, nhưng với người thường, sống lâu trong môi trường như vậy lại có hiệu quả cường thân kiện thể, ngưng thần dưỡng khí.

Cho nên ba đời của Vương gia, bao gồm cả Vương Bác Duệ, trước khi ngũ hành chuyển tinh trận xảy ra vấn đề thì thể trạng thật ra đều rất tốt.

Nhưng hiện tại, trận pháp ấy đã bị phá hủy từ trong ra ngoài, hồ nước vốn trong xanh giờ lại mang chút vẩn đục, những cây thanh liên được trồng theo ngũ hành tinh tượng cũng đã khô héo quá nửa.

Ai cũng biết, phong thuỷ cục càng tinh diệu thì yêu cầu về sự hoàn chỉnh tổng thể lại càng khắt khe. Một khi ngũ hành chuyển tinh trận đã vỡ, thì phong thuỷ cục của Vương gia giờ chẳng khác gì một chiếc ô che mưa bị xé rách từ bên trong, sát khí cuồn cuộn vốn nên được chuyển hoá lại chẳng còn cách nào giải trừ, cứ thế xông thẳng vào.

Vương Bác Duệ nghe đến đây thì sắc mặt cũng trở nên xanh xám, trầm mặc vài giây mới lên tiếng hỏi: “Vậy không biết Dung tiên sinh có cách gì không?”

Dung Cảnh trong đầu điểm qua toàn bộ trận pháp một lần, rũ mắt đáp: “Chuyện này cũng không khó gì, chỉ cần thay hồ nước và thanh liên* là được.”

(*Thanh Liên (青莲) là một từ Hán-Việt có nghĩa là "hoa sen xanh", thường tượng trưng cho sự thanh cao, thuần khiết và giác ngộ trong văn hóa Á Đông)

Vương Bác Duệ sững người cư nhiên… chỉ đơn giản vậy sao?

Nhưng nghĩ lại, căn biệt thự đó vốn nằm ở khu biệt thự số một của Vương gia. Vài đời Vương gia dân cư vốn không đông, lại đều sống ở khu nhà chính, bên đó thực chất chẳng mấy ai lui tới.

Chỉ là… mấy hôm trước, Lưu thiên sư từ sư môn đến, Vương Bác Duệ vốn định để hắn ở lại phòng khách trong khu nhà chính, nhưng Lưu thiên sư lại nói mình không thích ồn ào, nên tự chọn căn biệt thự đó để ở.

…Cho nên.

Nghi ngờ như hạt giống nảy mầm, chẳng cần ai nói gì thêm, trong lòng Vương Bác Duệ đã tự suy diễn ra hàng loạt khả năng.

Dung Cảnh rũ mắt, cũng không nói thêm gì nữa.

Xe về đến Vương gia.

Trong lòng Vương Bác Duệ vẫn lo nghĩ về phong thuỷ trận, vừa xuống xe đã vội vã sai người đi xử lý việc thay hồ nước và thanh liên.

Dung Cảnh thì không vội, một mình đi dạo trong hoa viên khu nhà chính, đưa tay khẽ chạm vào dòng nước từ đài phun.

Nước chảy lạnh lẽo, mang theo một luồng khí thanh mát. Cậu cúi đầu, thấy ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mặt nước trong vắt, bị những gợn sóng liên tục cắt vụn thành từng dải ánh vàng lấp lánh trông như kim ngọc rải đầy mặt đất.

“…Dung tiên sinh quả nhiên thủ đoạn cao minh.” Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau. Ngữ khí người ấy chẳng còn cứng rắn như lúc trước muốn ngăn cản Dung Cảnh nữa, mà mang theo vẻ mỏi mệt, như thể đã chấp nhận sự thật.

Dung Cảnh thu tay lại, quay đầu nhìn.

Lưu thiên sư, sau khi hồn thể yếu ớt được khôi phục, không hiểu sao vẫn chưa rời khỏi Vương gia, mà vẫn luôn chờ ở đây.

“Phong thuỷ trận của Vương gia, không tồi nhỉ.” Như chợt nhớ điều gì, Lưu thiên sư đột nhiên trò chuyện. Hắn cũng chẳng để tâm Dung Cảnh có đáp lại hay không, cứ thế tiếp tục: “Năm đó Vương lão gia còn sống, đích thân đến tìm sư phụ ta cầu trận pháp này, là muốn bảo hộ cho Vương gia được bình an, mọi sự thuận lợi.”

“Nhưng ai ngờ, chính cái trận pháp này, suýt nữa khiến con gái ta không thể nào giết được kẻ thù mà rửa hận?”

“Cho nên ta nhận mệnh sư phụ đến đây, lặng lẽ vào ở căn biệt thự ấy, âm thầm phá huỷ trận pháp.” Lưu thiên sư nói, “Năm xưa khi bố trí phong thuỷ trận cho Vương gia, chính ta và sư phụ là người ra tay. Cho nên… ta còn rõ hơn bất cứ ai điểm yếu của nó nằm ở đâu.”

“Nó lúc ấy, vui vẻ lắm.” Nói đến đây, hắn bỗng bật cười, trong mắt lại rơi hai hàng nước — như cảm khái, cũng như nhớ nhung, “Lâu rồi ta không thấy nó vui vẻ đến vậy.”

Dung Cảnh vẫn im lặng. Nhưng lá bùa trong túi cậu khẽ rung lên.

Gió lướt qua bên tai, phảng phất như có ai đó đang nức nở.

“Hình như ta vẫn chưa nói với Dung tiên sinh, nó chết thế nào nhỉ?” Lưu thiên sư cụp mắt, “Có điều, Dung tiên sinh thủ đoạn thông thiên, hẳn là chẳng để tâm những chuyện nhỏ nhặt này.”

Lá bùa trong túi run lên càng mạnh. Dung Cảnh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, sau đó ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Ta biết.”

Lưu thiên sư sững người, sững sờ nhìn cậu.

“Cho nên ta mới phải ngăn nó giết Vương Nhất Chu.” Gió thổi tung mái tóc bạc dài của Dung Cảnh.

Cậu đưa tay vuốt lại sợi tóc bên tai, điềm đạm nói: “Tập oán khí quỷ lực, đúng là có thể bộc phát sức mạnh gấp mười lần. Nhưng đồng thời, nhân quả báo ứng cũng tăng theo bội số. Nếu nó thật sự ra tay giết chết Vương Nhất Chu, thì điều chờ đợi phía trước, chỉ còn lại kết cục hồn phi phách tán.”

Lưu thiên sư thất sắc: “Sao có thể…”

Dung Cảnh liếc hắn một cái: “Ngươi đã có thể khởi động tụ hồn trận, chẳng lẽ không biết chuyện này sao?”

Lưu thiên sư im lặng.

“Trận pháp đó ta học từ sách cấm trong sơn môn, trong sách chỉ ghi lại một phiên bản tàn khuyết, không đầy đủ. Chẳng nhắc gì đến việc tụ hồn xong thì nhân quả báo ứng cũng tăng lên gấp bội cả.”

Dung Cảnh: “……” Tụ hồn trận mà cũng chỉ là bản thiếu. Lưu thiên sư có thể gom được vài hồn oán quỷ từ con gái mình, đúng là… có phần vận khí.

Nhưng mà, cũng là vì vận số của Vương Nhất Chu đến lúc tận rồi. Hắn được tổ tiên Vương gia che chở, số mệnh vốn nên phú quý trường thọ, thế mà lại gây sát nghiệt, huyết sát xung khắc với phúc khí, cắt dần từng tầng một, đến khi bản thân chỉ còn chưa đầy một phần mười số mệnh.

Một bên giảm, một bên tăng, oán quỷ chết thảm kia chính là dựa vào chút vận khí đó mà được Lưu thiên sư tương trợ.

Huống chi, chuyện sinh tử đặt ở đâu cũng đều là đại nhân quả. Một khi oán quỷ đến đòi mạng, liền trực tiếp đem số mệnh của Vương Nhất Chu ép đến tận cùng.

“Vậy… con bé giờ sao rồi?” Lưu thiên sư cuối cùng cũng nhận ra ẩn ý trong lời Dung Cảnh, lập tức kích động.

Dung Cảnh không đáp, chỉ liếc nhìn phía sau hắn một cái.

Lưu thiên sư theo ánh mắt cậu quay đầu lại, liền thấy Vương Bác Duệ chống gậy đứng dưới gốc cây lớn cách đó không xa, chẳng biết đã nghe bao nhiêu rồi.

Ánh mắt giao nhau, Vương Bác Duệ chậm rãi bước tới.

“Lưu thiên sư… quả nhiên là ông.” Vương Bác Duệ thở dài nói.

Lưu thiên sư mặt không cảm xúc nhìn ông: “Là tôi.”

Câu thừa nhận dứt khoát ấy khiến Vương Bác Duệ nhất thời không biết nên nói gì, im lặng một lúc rồi mới tiếp lời:

“Tôi đã báo cảnh sát bắt Vương Nhất Chu đi. Chuyện trước đây giao cho cảnh sát điều tra, tra ra thế nào, kết cục đều do chính hắn gánh chịu. Sống hay chết, đều là chuyện của hắn, tôi, và cả Vương gia, sẽ không can thiệp.”

“Chuyện này, xin tiên sinh làm chứng. Nếu ta hay Vương gia có chút thiên vị nào cho hắn, không cần Lưu thiên sư ra tay, tôi sẽ tự tay huỷ phong thuỷ cục của Vương gia!”

Dung Cảnh lặng lẽ nhìn ông một cái: “Được.”

Lưu thiên sư nghe vậy, sắc mặt khẽ động.

Nhưng Vương Bác Duệ không muốn nói gì thêm với hắn nữa.

Chuyện là do Vương Nhất Chu gây ra, nhưng việc Lưu thiên sư tự ý phá hủy phong thuỷ cục của Vương gia, lại suýt chút nữa khiến con ông gặp nạn.

Nói về lý, Vương gia có oan ức. Nhưng nói về tình, ông lại rất khó chịu mà không trút giận được.

Ông không muốn truy cứu nữa, Lưu thiên sư cũng không có ý ở lại. Trước khi rời đi, hắn vẫn lo cho tình trạng của con gái mình, suy nghĩ một chút, liền xin Dung Cảnh kết bạn WeChat.

Dung Cảnh tra trong trí nhớ nguyên chủ một lúc, tuy động tác hơi vụng về, nhưng vẫn hoàn thành trọn vẹn quá trình trao đổi thông tin.

Vương Bác Duệ thấy thế, lúc này mới nhớ ra hình như mình cũng quên chưa thêm WeChat của Dung Cảnh.

Thế là trong danh sách bạn bè WeChat của Dung Cảnh, đột nhiên có thêm hai người liên hệ mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play