Du Hạ nghe cậu lính gác nói lắp mà thấy anh có vẻ đáng yêu.
Tuy thân hình người ta khá to lớn, nhưng gương mặt lại ngây thơ, đường nét thanh tú, mái tóc xoăn màu nâu sẫm trông rất nổi bật, nhìn vào cũng chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi.
“Anh tên gì?”
Du Hạ hỏi.
Baroo bị hỏi tên, mặt đỏ như gấc.
“Tôi… tôi là Ba… Ba… Baroo.”
Du Hạ nhíu mày nhìn anh mà lặp lại lời của anh.
“Ba ba Baroo?”
Baroo vội xua tay vội nói với cô.
“Không, không phải… Là Baroo, không có ba ba…”
Du Hạ không nói được tiếng của họ, nhưng có thể giao tiếp phần nào bằng tinh thần, hiểu được ý nghĩa cái tên.
Nghe Baroo chối phắt, lại còn nhấn mạnh rõ ràng từng âm, cô hơi khó hiểu, đành lập lại một lần theo cách anh vừa nói.
Baroo thấy cô bắt chước mình gọi tên kiểu nói lắp, mặt đỏ như trái gấc, đầu như muốn bốc khói, không dám nói thêm lời nào nữa, sợ lại khiến cô hiểu sai.
Khi Hoắc Lẫm và Nicks trở về, Du Hạ đang cầm một miếng thịt khô to do Baroo đưa cho, nhai nhiệt tình.
Chỉ là, loại lương khô giàu chất đạm này quá cứng, khiến răng cô đau nhức, nhai mãi cũng không được bao nhiêu.
Dù vậy, Du Hạ vẫn không than phiền gì, chỉ tiếp tục cố gắng gặm.
Trong thời đại cô từng sống, không ai dám kén chọn đồ ăn, thứ gì ăn được cũng đều trân quý.
Nicks bước đến, lấy miếng thịt khô khỏi tay cô.
“Ai cho em cái này vậy? Thông minh ghê, nhưng ra ngoài mà ăn kiểu này là phải đi trám răng đó.”
“Cứng như đá vậy, em nhai nổi không?”
Baroo lập tức cúi đầu, giống như chú chó con làm sai chuyện.
“Tôi… tôi đưa.”
Nicks vỗ một cái lên đầu Baroo.
Du Hạ ngẩng lên nhìn Nicks.
“Không phải lỗi của Baroo đâu, em nhai được mà.”
Nicks vừa cúi xuống đã thấy Du Hạ ngước lên nhìn anh.
Mái tóc rối tung màu hồng nhạt làm khuôn mặt nhỏ xinh càng thêm nổi bật, đôi mắt to tròn long lanh như ngọc.
Bị cô nhìn như thế, anh suýt nữa ôm ngực ngã lăn ra đất.
Bề ngoài thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng Nicks gào thét.
Cá heo nhỏ dẫn đường này đáng yêu quá sức chịu đựng!
Nghe cô gọi Ba ba Baroo, mặt Nicks ngh hoặc quay sang nhìn Baroo.
“Ba ba Baroo hả?”
Baroo nắm chặt tóc xoăn của mình, suýt đập đầu vào tường.
Du Hạ vẫn chưa hiểu: “Có gì sai sao?”
Nicks cố nhịn cười, giải thích cho cô nghe.
“Cậu ta tên Baroo, cứ căng thẳng là nói lắp thôi.”
Du Hạ lập tức nhìn Baroo mà nói nhỏ.
“Xin lỗi nha Baroo, em không có ý cười anh đâu.”
Baroo vội vã xua tay, định nói gì đó nhưng sợ cô không hiểu, lại ngậm miệng đứng im.
Hoắc Lẫm mang đến cho Du Hạ một miếng bánh kem nhỏ và một bình nước lớn.
Nicks lục trong túi, đưa cô một viên kẹo sữa đã bị ép dẹp lép.
“Cảm ơn hai anh.”
Du Hạ nhận bánh và kẹo xong lại đưa trả lại.
“Em nghĩ mấy anh cần đồ ăn giàu năng lượng hơn em.”
Từ lúc đi với Hoắc Lẫm, cô chưa từng thấy họ ăn uống gì, thậm chí không uống lấy một ngụm nước.
Cô hiểu rằng họ đang nhường hết phần ăn cho cô.
Nicks cố kiềm chế không đưa tay lên xoa đầu cô.
“Bọn anh không thiếu chừng này. Em là dẫn đường, nhu cầu năng lượng ít hơn, bổ sung một chút là đủ rồi.”
Nói xong, những lính gác còn lại cũng lần lượt đặt phần đồ ăn, nước uống mình tìm được trước mặt cô.
Du Hạ nhìn đống đồ ăn trước mặt, im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi.
“Em có thể làm gì để đáp lại không?”
“Không cần làm gì cả.”
Nicks đáp: “Sự an toàn của em là quan trọng nhất.”
Các lính gác khác cũng nhìn cô đầy mong đợi, nhưng không ai nói thêm yêu cầu gì.
Họ biết, trong tình cảnh này, dẫn đường gần như không thể thực hiện việc thanh lọc tinh thần như thường lệ.
Du Hạ ngập ngừng: “Em có thể… giúp các anh giống như đã giúp Hoắc Lẫm.”
Cô nhớ lúc bước vào trạng thái tranh chấp tinh thần với Hoắc Lẫm, tinh thần anh cải thiện rõ rệt.
Nicks nghe cô chủ động muốn giúp bọn họ thanh lọc tinh thần, không từ chối.
Hiện giờ, ai trong số bọn họ cũng đều đang đứng bên bờ vực tinh thần mất khống chế.
Nếu được trị liệu, họ có thể giữ được tỉnh táo, phục hồi nhanh chóng, và càng có khả năng bảo vệ Du Hạ tốt hơn.
Chỉ có điều, trong hoàn cảnh này, cô có thể tập trung được không?
Thông thường, dẫn đường cần một môi trường yên tĩnh và an toàn để thanh lọc tinh thần.
Tuy họ có thể dùng tinh thần lực để cô lập âm thanh bên ngoài.
Nhưng nếu Du Hạ sinh ra sợ hãi hay lo lắng, sẽ khiến việc thanh lọc phản tác dụng, thậm chí khiến cô rơi vào trạng thái tinh thần tiêu cực.
“Cô ấy làm được.”
Hoắc Lẫm nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng: “Cô ấy rất giỏi.”
“Cậu nỡ sao?”
Nicks liếc anh.
“Hai người đã liên tinh thần với nhau rồi.”
Tuy không có quy định cấm dẫn đường có người giám hộ giúp những lính gác khác.
Nhưng với tính chiếm hữu mạnh của lính gác, rất khó để họ chấp nhận người khác tiếp cận dẫn đường của mình.
“ Liên kết tinh thần là gì vậy?”
Du Hạ hỏi.
Nicks hơi ngạc nhiên: “Em không biết sao?”
Du Hạ lắc đầu.
“Ồ ~”
Nicks nhếch môi nhìn Hoắc Lẫm đầy ẩn ý.
“Xem ra cô ấy chưa công nhận anh là giám hộ rồi.”
Trong mắt anh, có vẻ như Hoắc Lẫm chỉ đang đơn phương liên kết tinh thần mà thôi, còn cô thì chẳng biết gì về mối liên kết đặc biệt này.
Thật đáng thương, đã ràng buộc rồi mà chưa có danh phận.
Du Hạ nghi hoặc nhìn Hoắc Lẫm, không hiểu ẩn ý của Nicks là gì.
Hoắc Lẫm xoa đầu cô: “Lát nữa anh sẽ giải thích.”
Du Hạ gật đầu, giờ là lúc làm chuyện quan trọng hơn.
Nicks thấy Hoắc Lẫm có thể tùy tiện xoa đầu cô, tay ngứa muốn phát điên.
Anh cũng muốn xoa đầu cô nàng dẫn đường này. Nhất định sẽ rất mềm, rất thích.
Anh muốn đánh Hoắc Lẫm. Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ tin tưởng của Du Hạ dành cho anh ta.
Sau khi Du Hạ quyết định giúp các lính gác thanh lọc tinh thần, Hoắc Lẫm và mọi người nhanh chóng dọn dẹp một căn phòng yên tĩnh cho cô.
Căn phòng tuy nhỏ nhưng an toàn và ấm áp, môi trường lý tưởng để dẫn đường tập trung tinh thần.
Bên trong còn được trang trí bằng vài con thú nhồi bông và vài món đồ trang trí tinh xảo mà họ tìm được ở khu vực lân cận.
Cố gắng tái hiện lại phòng cách âm như ở Bạch Tháp, nơi dành riêng cho dẫn đường.
Dù mấy món này cũ kỹ đến mức sắp hỏng, nhưng vẫn mang lại một chút an ủi về mặt tinh thần.
Du Hạ thật ra cảm thấy ở phòng khách cũng không khác biệt gì lắm…
Họ cũng không nói rõ lý do vì sao cần sắp xếp căn phòng này, trong mắt cô thì cảm giác như thể đang chuẩn bị cho một nghi thức cổ xưa nào đó.
Dù sao thì nhìn họ nghiêm túc chuẩn bị như vậy, cô nghĩ chắc hẳn là có lý do riêng.
Sau khi bố trí xong xuôi, người đầu tiên bước vào để thực hiện thanh lọc tinh thần là Nicks.
Lần cuối cùng Nicks được thanh lọc tinh thần là từ một năm trước.
Tuy anh mang hàm thiếu tá, nhưng để được xếp lịch vào đội vẫn không dễ dàng gì.
Gia thế của anh có phần nhỉnh hơn Hoắc Lẫm một chút, nhưng ở hành tinh chính này, người có quyền thế không hề thiếu.
Mà trong tầng lớp đặc quyền ấy những người dẫn đường vốn đã rất ít, lại càng giống như những vị thần mà lính gác bình thường khó lòng chạm tới.
Đa phần lính gác bình thường có thể cả đời cũng không được gặp một người dẫn đường nào.
Trong suốt một năm qua, anh chỉ dựa vào khoang trị liệu để ổn định tinh thần, nhưng đó chỉ là trị phần ngọn, không thể chữa tận gốc.
Muốn chữa khỏi hoàn toàn tình trạng tinh thần bất ổn, chỉ có thể nhờ đến người dẫn đường.
Nicks ngồi xuống trước mặt Du Hạ, thẳng lưng, tháo găng tay và đưa tay ra cho cô.
Hoắc Lẫm ngồi giữa hai người, mở ra lớp chắn tinh thần, đồng thời thu hồi hoàn toàn tuyến pheromone của mình.
Cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại để tránh ảnh hưởng đến Du Hạ.
Thông thường, khi dẫn đường tiến hành thanh lọc tinh thần cho lính gác, xung quanh không thể có người khác, điều đó dễ gây nhiễu loạn cho họ.
Nhưng vì Du Hạ chưa có nhiều kinh nghiệm, nên để phòng bất trắc, vẫn cần có người trông chừng.
Cô vừa mới ngủ một giấc ngon lành, lại ăn uống đầy đủ nên trạng thái khá ổn.
Cô nắm lấy bàn tay to, dày và thon dài của Nicks, nhắm mắt lại, hồi tưởng cách mình từng làm với Hoắc Lẫm.
Chỉ chốc lát, tinh thần lực đã ngưng tụ thành những sợi mảnh, len lỏi tiến vào bên trong cơ thể anh.
Nicks phối hợp rất tốt, chủ động áp chế tinh thần lực của mình để giảm bớt áp lực cho cô, giúp cô thuận lợi xâm nhập vào cảnh giới tinh thần hỗn loạn của anh.
Tuyết lớn trắng xóa phủ kín cả bầu trời.
Một chú cá heo biển màu hồng nhạt chui lên khỏi nền tuyết, tò mò nhìn quanh thế giới đầy băng tuyết lạnh lẽo trước mắt.
Xung quanh đâu đâu cũng là cành cây gãy nát, tựa như đã bị lốc xoáy hoặc thứ gì đó tàn phá nghiêm trọng.
Chỉ còn một vài hàng cây thưa thớt còn trụ lại, có thể mơ hồ đoán được nơi đây vốn từng là một khu rừng rậm.
Du Hạ phủi lớp tuyết trên đầu, đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm bóng dáng của Nicks.
Cô nhẹ nhàng lơ lửng giữa biển tuyết, lướt đi một đoạn thì bắt gặp không xa phía trước có một con sói nhỏ màu xám trắng, bị tuyết che phủ mất nửa thân.