Du Hạ thấy sắc mặt hai người đột nhiên trở nên lạnh lùng, co cổ lại rồi dè dặt hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

Hoắc Lẫm nhẹ nhàng nâng cổ tay cô lên, như thể đang nâng niu một món bảo vật yếu ớt.

“Còn đau không? Vết thương của em đấy.”

Thì ra là đang quan tâm đến vết thương trước kia của cô, trong lòng Du Hạ bỗng cảm thấy ấm áp.

“Không đau nữa ạ, sắp khỏi rồi. Sẽ không để lại sẹo đâu.”

Cô đã quen với việc tỏ ra không có gì, nhưng hai người kia thấy vậy thì lại càng đau lòng, trong lòng càng thêm tức giận.

Đừng nói cô là người dẫn đường, ngay cả một người bình thường mà bị đối xử như vậy, thì tên lính gác kia cũng không thể nào tha thứ được!

“Nếu lúc đó là tôi gặp hắn…” 

Nicks siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập sát khí.

Hoắc Lẫm cúi đầu, giọng thấp trầm.

“Hắn chết rồi.”

Tên lính gác từng tra tấn Du Hạ nên thấy may mắn vì đã chết, nếu không thì Hoắc Lẫm sẽ đích thân xé xác hắn.

Du Hạ lúc này đang khát nước, ôm lấy bình nước lớn mà Hoắc Lẫm đưa.

Uống từng hớp nhỏ, hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện giữa hai người kia.

Cả hai lặng lẽ nhìn cô uống nước, ánh mắt vô thức dừng lại ở phần tai đang dần hiện ra lớp vây cá mờ trong suốt, trong lòng đều nặng trĩu lo lắng.

Cô đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, cộng thêm áp lực tâm lý, nên mới càng lúc càng khát nước như thế.

Người dẫn đường khi hồi phục tinh thần lực, tốt nhất nên ở nơi yên tĩnh và trong lành như Bạch Tháp. 

Thể tinh thần của Du Hạ là cá heo, nếu không có đại dương thì chí ít cũng cần hồ nước để được "bơi lội".

Nhưng hiện tại họ đang ở khu vực Ô Nhiễm, dù khu cư trú vẫn còn nước thì cũng e là đã bị nhiễm độc.

Du Hạ buông bình nước, lau khóe miệng, thấy Hoắc Lẫm và Nicks đang nhìn chằm chằm mình thì ngượng ngùng cười, giống như có chút xấu hổ vì uống quá nhiều.

“Em... vẫn luôn thấy rất khát.”

Hoắc Lẫm nói với cô.

“Thể tinh thần của em là cá heo, em giúp tôi chữa trị, tinh thần lực đã tiêu hao không ít. Khát nước là bình thường.”

Nicks thấy Du Hạ không hiểu gì về lính gác và người dẫn đường, nhịn không được hỏi.

“Người giám hộ trước đây của em chính là lính gác, mà ngay cả mấy chuyện cơ bản này hắn cũng không nói cho em sao? Rốt cuộc là em lớn lên kiểu gì vậy?”

Nicks không thể tưởng tượng nổi là tên lính gác nào lại đối xử với người dẫn đường như thế.

Anh càng không dám nghĩ đến môi trường mà cô đã trưởng thành tồi tệ đến mức nào.

Hoắc Lẫm đưa tay ngăn Nicks lại, kiên nhẫn giải thích cho Du Hạ về khái niệm lính gác, người dẫn đường, và sự khác biệt giữa họ với người bình thường.

Du Hạ nghiêm túc lắng nghe lời giải thích, bắt đầu có cái nhìn sơ bộ về thế giới này.

Lính gác có cơ thể mạnh mẽ vượt trội so với người thường.

Vì năm giác quan của họ nhạy bén nên rất dễ bị tác động từ môi trường bên ngoài, khiến tinh thần lực trở nên hỗn loạn. 

Do đó, họ cần người dẫn đường khai thông và trấn an.

Nếu so sánh lính gác như một con chó điên, thì người dẫn đường chính là sợi dây xích có thể kìm hãm được nó.

Cả lính gác và người dẫn đường đều có thể tinh thần, thường là động vật hoặc thực vật, phần nào phản ánh được tính cách và nội tâm của họ.

Tuy nhiên, số lượng người dẫn đường rất ít, thể chất lại yếu hơn lính gác.

Cần được bảo vệ nghiêm ngặt nên hầu hết đều sinh sống trong những hành tinh an toàn và trong lành.

Du Hạ hiểu được cơ cấu cơ bản của thế giới này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tin tưởng Hoắc Lẫm và những người bên cạnh hơn một chút.

Ít nhất cô biết, những người này sẽ không chủ động làm hại mình.

Cô cũng hiểu được thứ sức mạnh từng bùng nổ trong cơ thể là gì, thì ra đó là tinh thần lực.

Và cá heo biển chính là thể tinh thần của cô.

Cô cũng hiểu được người mà Hoắc Lẫm từng gọi là người giám hộ thật ra chính là lính gác, tương tự như người thân, có trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ người dẫn đường. 

Nhưng mối quan hệ ấy…

Với Du Hạ, đó cũng có thể coi là một loại thân nhân.

Cô không để tâm nhiều đến điều đó. 

Là người của thế giới mới, cách cô suy nghĩ không giống lắm với người của thế giới cũ.

Du Hạ cảm thấy tinh thần dần lơ mơ, không thể tập trung được, liền ngáp vài cái, cảm giác buồn ngủ ập đến.

“Em cần phải nghỉ ngơi.” 

Hoắc Lẫm bế cô lên, đưa vào trong phòng, đến chiếc ghế sofa.

Nicks nhanh chóng ghép hai chiếc ghế sofa lại với nhau, lau sạch bụi bẩn. Hoắc Lẫm nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống.

Du Hạ tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, chưa hoàn toàn hồi phục, cũng chưa nhận thức được rõ ràng năng lực của mình.

Cô chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi, tim đập nhanh, vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ.

Hoắc Lẫm giúp cô dựng tường chắn tinh thần, ngăn mọi tác động từ bên ngoài.

Tuy rằng năm giác quan của người dẫn đường không nhạy cảm bằng lính gác, nhưng tinh thần lực suy yếu sẽ khiến họ dễ bị kích thích bởi môi trường.

Các lính gác khác cũng theo bản năng mở rộng tinh thần lực để bảo vệ Du Hạ. 

Giống như một bức tường thành kiên cố, xây dựng một vùng an toàn cho cô có thể ngủ yên mà không bị quấy rầy.

Khi cô đang ngủ, Hoắc Lẫm và những người khác cũng không hề rảnh rỗi. 

Một nhóm lính gác được phân công dò đường, tìm tuyến đường an toàn, nhóm còn lại thì đến trạm vật tư gần nhất để tìm thức ăn.

Họ đều có phần ăn phân phát riêng. Tuy nhiên do tình hình vận chuyển vật tư bị trì trệ đã lâu, nhân viên quản lý sẽ căn cứ vào lượng tồn kho để chia phần nhỏ lẻ.

Còn lại phải dựa vào may mắn, không phải trạm nào cũng còn đồ thừa.

Khi Du Hạ tỉnh dậy, trời đã bắt đầu hửng sáng.

Một con báo đen khổng lồ và tuyết lang của Nicks đang nằm cạnh chân cô. Thấy cô tỉnh, cả hai lập tức chạy tới bên cạnh.

Dù vẫn còn sợ những loài thú lớn, nhưng sau khi được Hoắc Lẫm giảng giải tối qua.

Du Hạ hiểu rằng tinh thần thể thật ra là phần ý thức của lính gác và người dẫn đường.

Nói cách khác, con báo đen và tuyết lang này chính là một phần của Hoắc Lẫm và Nicks.

Báo đen rụt đầu vào ngực cô cọ cọ, Du Hạ thuận tay vuốt nhẹ đầu nó, nó liền lăn ra đất, vươn bụng lên đòi gãi.

Tuyết lang cũng hớn hở vẫy đuôi, cọ vào người cô, còn liếm nhẹ lên chân cô.

Đúng lúc đó, Nicks vừa từ bên ngoài trở về, cảm nhận được hương vị ngọt ngào truyền đến từ tinh thần lực, bất giác liếm môi.

Ngọt thật.

Bên cạnh, Hoắc Lẫm liếc anh ta một cái.

“Gừ!!!” Báo đen bật dậy, hất sói tuyết ra một bên.

Du Hạ vội vã ngăn cản cả hai.

“Đừng đánh nhau!”

Báo và lang lập tức dừng tay, chỉ trừng mắt nhe răng nhìn nhau như để thể hiện sự “thân thiện”.

“Cô, cô, cô tỉnh rồi!”

Du Hạ ngẩng đầu nhìn ra cửa, một lính gác đang đứng đó, có vẻ hơi lúng túng nhìn cô.

Phía sau còn có hai lính gác khác đang lấp ló thăm dò…

Anh lại một lần nữa quay sang nhìn Du Hạ, rồi ngốc nghếch cười hỏi cô.

“Du... Du Hạ, em có đói không? Có khát không?”

Vừa dứt lời, bụng Du Hạ liền rất phối hợp mà kêu lên một tiếng.

Barou vội bước tới bên bàn, lấy ra một ống dung dịch dinh dưỡng và một miếng thịt rồi đặt lên bàn. Anh đỏ mặt nhìn Du Hạ.

“Mấy người kia đi kiếm thức ăn rồi. Em... em ăn tạm trước đi. Nếu tìm được gì ngon hơn thì tôi sẽ lấy thêm cho.”

“Cảm ơn, thế này là đủ tốt rồi.” 

Du Hạ bước tới, thấy người lính cao lớn trước mặt đỏ mặt đến tận mang tai, không dám nhìn thẳng cô.

Nói năng thì ấp úng như thể chưa từng nói chuyện với con gái bao giờ, trông rất ngượng ngùng.

“Không... không được, như vậy là thiệt thòi cho em quá.” 

Barou nhìn Du Hạ ngồi xuống cạnh bàn, chỉ cách anh chừng nửa bước. 

Mùi hương dịu nhẹ của pheromone từ cô khiến anh vui đến mức muốn ngất đi, chân như bị đóng đinh tại chỗ không nỡ rời đi.

Nhưng cũng không dám tiến thêm bước nào vì sợ khiến Du Hạ thấy khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play