“Nicks?”
Du Hạ hóa thành hình thái người cá, đào chú sói con từ lớp tuyết dày lên.
“ Auu ~”
Sói con lè lưỡi với Du Hạ, rúc vào lòng cô, hưng phấn cọ cọ liên tục.
Du Hạ thấy nó tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác với dáng vẻ thoi thóp trước đó của Hoắc Lẫm lúc biến thành báo con.
Điều cô không biết là, trong thế giới tinh thần, trừ khi bị thương quá nặng đến mức không thể duy trì hình thể tinh thần, thì người ta có thể tùy ý biến hóa theo ý muốn.
Ví như cô bây giờ, bản năng sẽ luôn chọn hình người.
Sói con, chính là Nicks, chẳng e dè gì mà lăn lộn trong lòng Du Hạ, tận hưởng tinh thần lực ấm áp tỏa ra từ người cô.
Không biết từ lúc nào, gió nổi lên xung quanh.
Cơn lốc ngày một mạnh, cuốn theo tuyết trắng và những mảnh gỗ vụn từ bốn phía tràn tới.
“ Gru Gruu !”
Sói con hoảng sợ rúc chặt vào lòng Du Hạ.
“Đừng sợ.”
Du Hạ nhẹ nhàng vỗ về, tay vuốt ve lưng nó, mắt đảo quanh tìm nơi trú ẩn.
Thế giới tinh thần của Nicks đã vỡ nát, không có chỗ nào thực sự an toàn, chỉ còn cách là chữa lành nó.
Cơn lốc suýt thổi bay cô đi. Du Hạ tạo ra một dòng nước bao quanh thân để chặn lại các vật thể đang bị cuốn loạn.
Nhưng dòng nước vừa bắn ra đã bị đóng băng, rồi vỡ vụn trong cơn lốc dữ dội.
Cô cùng sói con bị cuốn bay, lăn vài vòng trên nền tuyết lạnh buốt.
Du Hạ không ngờ thế giới tinh thần tưởng chừng yên ả của Nicks lại hỗn loạn và hung dữ đến vậy.
Sói con ngước mắt nhìn cô, ánh mắt tội nghiệp.
“ Gru...” Xin lỗi…
Du Hạ dịu dàng vuốt đầu nó, không ngừng trấn an để tinh thần Nicks dịu lại.
Lúc này, sói con nhảy ra khỏi lòng cô, nhanh nhẹn cào lớp tuyết.
Du Hạ tưởng nó sợ hãi nên muốn tự chôn mình đi trốn, định đưa tay bế nó lên thì thấy chỗ nó đào lộ ra lớp băng bên dưới nền tuyết.
Cô cảm nhận được dòng nước dưới lớp băng, phía dưới chính là một cái hồ đóng băng.
Thế giới tinh thần của Nicks có hồ nước mà cô lại thuộc hệ Thủy.
Với Du Hạ, điều này là một tín hiệu tốt, cô có thể phát huy sức mạnh của mình.
Sói con lè lưỡi, vẻ mặt khoe khoang.
“ Au, Gru Gru!” Nhìn xem, tôi phối hợp lắm đó!
Du Hạ xoay người giữa không trung, chiếc đuôi cá dài màu hồng nhạt quét qua mặt tuyết, quét sạch tuyết phủ trên lớp băng và cả đám tuyết quanh sói con.
Lực lượng tinh thần của Du Hạ bộc phát khiến Nicks, đang trong quá trình được thanh lọc, bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Tinh thần lực của cô dịu dàng nhưng mạnh mẽ, lại chưa từng qua huấn luyện chính quy, hoàn toàn dựa vào cảm giác để hành động.
Tính cách cô nhẹ nhàng, nhưng sức mạnh thì lại cuồng bạo.
Lớp băng dày bị cú quét đuôi của cô đánh vỡ tan.
Toàn bộ hồ nước bị cô điều khiển, nhấn chìm cơn lốc băng tuyết, đóng băng tất cả, rồi sau đó lại bị sóng nước đánh tan nát.
Thế giới tinh thần của Nicks bị cô đảo tung một lần.
Khi cô vớt được chú sói con suýt chết đuối từ trong hồ lên, Nicks gần như đã bị tinh thần lực của cô đạp lên rồi đạp xuống không thương tiếc.
Thế giới tinh thần của anh vốn yên tĩnh, mà thiếu chút nữa thì đã yên tĩnh mãi mãi.
Trên mặt tuyết, những mầm cây lại bắt đầu nhú lên.
Cây cối lớn lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, chẳng mấy chốc nơi này sẽ biến thành một cánh rừng rậm rạp.
Du Hạ ôm sói con, giờ đã yên tĩnh hơn trước rất nhiều, bơi trong hồ thêm một lúc rồi mới rời khỏi thế giới tinh thần của Nicks.
Vừa mở mắt, Du Hạ đã thấy Nicks nằm bẹp trên ghế, không còn dáng vẻ ngay ngắn lúc trước.
Anh ngửa đầu ra sau, mồ hôi đầy trán, khuôn mặt đỏ ửng bất thường.
“Nicks?!”
Du Hạ giật mình.
“Anh không sao chứ?”
Chẳng lẽ cô làm gì sai?
“Tôi không sao.”
Nicks mở mắt, ánh nhìn đầy phức tạp.
Rất khó để anh diễn tả cảm giác hiện tại, đầu óc như vừa bị cô cày nát một lần, đau thì đau đấy... mà cũng... khó tả thành lời.
Cảm giác như uống phải ly nước bạc hà ép cực mạnh, linh hồn suýt thì bay lên mây.
Ban đầu anh còn định nhân cơ hội này mà xin an ủi, thân thiết với cô một chút... ai ngờ bị cô lật tung cả thế giới tinh thần một cách bạo liệt, khiến anh sảng đến quên cả mục đích.
Anh liếc sang Hoắc Lẫm, giọng vẫn còn run.
“Lúc em ấy giúp cậu thanh lọc... cũng kiểu này à?”
Hoắc Lẫm: “Gần như vậy.”
Nicks: “…Cậu ít nhất cũng nên cảnh báo tôi một tiếng chứ.”
Chơi sốc quá, anh còn chưa tiêu hóa xong!
Hoắc Lẫm đưa cho Du Hạ một bình nước.
“Cần gì cảnh báo? Em ấy làm rất tốt.”
Ánh mắt anh như muốn nói: Đừng vô ơn. Mau khen em ấy đi.
Du Hạ nhận bình nước, ánh mắt lo lắng nhìn Nicks: “Anh trông không ổn lắm. Thật sự không sao chứ?”
Nicks: “Vẫn ổn... Em... rất lợi hại.”
Nói xong, anh loạng choạng rời khỏi phòng, cần phải tiêu hóa lại toàn bộ cảm giác mới rồi.
Du Hạ nhìn theo dáng đi lảo đảo của anh, vẫn chưa an tâm, quay sang hỏi Hoắc Lẫm.
“ Em giúp các anh thanh lọc tinh thần, có khiến các anh thấy đau không?”
“Đương nhiên sẽ không.” Hoắc Lẫm đáp.
“ Em cứ làm theo cách của mình là được.”
“Nhưng em thấy Nicks hình như không được thoải mái lắm...”
“Đó không phải là đau.”
Hoắc Lẫm cũng không biết nên giải thích sao, nghĩ một hồi rồi nói.
“Nó giống như trám răng. Có người sẽ gỡ phần hỏng và vá lại. Còn em thì nhổ luôn chiếc răng hư rồi mọc lại cái mới. Đau một chút lúc đầu, nhưng sau sẽ rất dễ chịu.”
Du Hạ cảm thấy ví dụ này rất thú vị. Hồi bé, mỗi khi sâu răng là ba cô nhổ luôn, quả thực chỉ đau một lúc, sau đó lại nhẹ nhõm hơn.
Thật ra, Hoắc Lẫm chỉ đang cố tránh dùng những từ ngữ quá... mờ ám. Cảm giác cụ thể thế nào thì đúng là khó tả thành lời…
Anh lại dặn thêm: “Trong thế giới tinh thần, em đừng tiếp xúc trực tiếp với thể tinh thần của bọn họ. Như vậy sẽ tiêu hao quá nhiều năng lượng.”
Đừng chạm vào họ, chỉ cần chạm vào tôi là đủ rồi.
Du Hạ gật đầu, ghi nhớ lời anh.
Người tiếp theo bước vào là Barou. Anh ngồi co ro trên ghế, hai tay đặt lên đầu gối, trông cực kỳ lúng túng.
Du Hạ nhẹ nhàng trấn an: “Đừng căng thẳng.”
Cô cảm thấy việc thanh lọc tinh thần này cũng không khó như tưởng tượng.
Lần đầu tiên giúp Hoắc Lẫm thanh lọc là do tình cờ làm được, nhưng đến lần thứ hai, khi hỗ trợ Nicks.
Cô đã nhanh chóng nắm bắt cách thực hiện, đại khái hiểu rõ quá trình này diễn ra như thế nào.
Chỉ cần loại bỏ hoàn toàn những phần tinh thần đã bị tổn hại, để phần mới tự tái tạo là được.
Barou có chút phấn khích, rất tin tưởng cô nên đã thả lỏng hoàn toàn cảnh giới tinh thần của mình.
Du Hạ chỉ cần nhắm mắt rồi mở mắt ra, thậm chí còn nhanh hơn cả lúc làm cho Nicks. Cô đã giúp cậu thanh lọc tinh thần xong.
Barou lúc này không còn cười nổi, lắp bắp cảm ơn Du Hạ, sau đó toàn thân đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng, bước chân loạng choạng đi ra ngoài.
Mấy lính gác sau đó cũng chẳng khá hơn, người thì chân run, người thì phải vịn tường mà rời đi.
Trên đường, Hoắc Lẫm có ý định để Du Hạ nghỉ ngơi một chút, nhưng cô không cảm thấy có gì bất ổn, chỉ hơi đói bụng.
Ăn thêm chút đồ, uống không ít nước xong, cô lại tiếp tục giúp nhóm lính gác thanh lọc tinh thần.
Tổng cộng, nhóm lính gác của Nicks có tám người, Du Hạ chỉ mất một tiếng để hoàn thành việc thanh lọc cho tất cả.
Với tốc độ và sức mạnh tinh thần như vậy, cô đã vượt xa mức đánh giá ban đầu của Hoắc Lẫm về cấp độ B.
Trước đây, khi cô giúp anh thanh lọc, anh từng cảm giác tinh thần lực của cô không thật sự ổn định. Dù hiệu quả rất xuất sắc, nhưng sau đó Du Hạ thường bị kiệt sức rõ rệt.
Dựa trên những điều đó, anh từng suy đoán cô chỉ ở mức cấp B.
Nhưng giờ thì khác. Dù tinh thần lực chưa hoàn toàn ổn định, cô rõ ràng đã vượt xa cấp B.
Lần này, sau khi nắm vững kỹ thuật, cô hỗ trợ một lượt tám người thanh lọc tinh thần, hiệu quả còn mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc giúp anh.
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
Du Hạ vươn người, mới vừa cười xong thì ngay giây sau đã ngáp một cái rồi ngã về phía Hoắc Lẫm.
Đồng tử Hoắc Lẫm co lại, nhanh tay đỡ lấy cô.
Hơi thở của Du Hạ đều đặn, gương mặt hơi ửng hồng, cô đã ngủ mất rồi.
Hoắc Lẫm thở phào nhẹ nhõm, bế cô ra khỏi phòng.
“Du Hạ không sao chứ?”
Nicks nhanh chóng bước lên, các lính gác đứng chờ ngoài cửa cũng vội vã vây lại.