Lúc này, khi ngồi trước bàn, Du Hạ và Nicks gần như ngồi đối diện nhau. 

Cô trước đây hiếm khi gặp được người cao như vậy, mấy người đàn ông trước mặt.

Ai nấy đều cao tầm hai mét, đứng chắn trước mặt khiến cô cảm thấy cực kỳ áp lực.

Chủ yếu là vì ánh mắt của họ quá nóng bỏng, cứ dán chặt lấy cô không rời một giây nào.

Khiến cô có cảm giác như đang bị một loài dã thú ăn thịt cỡ lớn rình rập.

Ngay cả ánh mắt như thể mấy chú chó đan làm nũng cũng không thể khiến cô giảm bớt sự áp lực và căng thẳng mà bọn họ mang lại.

Nicks nhận ra cô đang không được tự nhiên, liền cho đám lính gác rút ra ngoài kiếm thêm vật tư cần thiết.

Sau khi lính gác đi khỏi, áp lực đè lên người Du Hạ cũng dần tan biến.

“Tôi là Nicks, lính gác cấp S.” 

Nicks tự giới thiệu: “Thuộc quân đoàn số 7 của Liên Bang, hiện tại là đội trưởng đội 19.”

Du Hạ mỉm cười với anh: “Chào anh, tôi là Du Hạ.”

Nicks nhìn thấy nụ cười của cô, bỗng thấy ngứa ngáy trong lòng, cổ họng cũng nghẹn lại một chút, rồi tiếp tục nói.

“Trước đây tôi từng là thiếu tá, cấp hàm, tài sản thì…”

Hoắc Lẫm mặt không cảm xúc ngắt lời anh: “Đây không phải lúc để nói mấy chuyện đó.”

Nicks lập tức nghiêm túc lại, bật thiết bị đầu cuối lên.

“Đúng rồi, trước tiên phải báo cáo về việc tìm được cô. Không biết trên đó đã sửa xong trạm phát tín hiệu chưa…”

Hoắc Lẫm vươn tay chặn lại.

“Không được báo cáo. Chúng ta tự đưa cô ra ngoài.”

Nicks cau mày: “Là sao?”

Hoắc Lẫm nói: “Nhiệm vụ lần này gặp quá nhiều trục trặc. Một người dẫn đường lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, phía trên không thể tin được.”

Nicks trầm ngâm rồi nói: “Tôi có thể liên hệ người khác.”

Hoắc Lẫm gật đầu, buông tay ra. Sau khi thấy Nicks thao tác thiết bị một hồi lâu không có phản hồi, anh ta khẽ chửi một tiếng, suýt nữa thì bóp nát cái thiết bị.

Khu Ô Nhiễm như nơi này thường không có tín hiệu, hoặc tín hiệu yếu đến mức gần như không dùng được. 

Khi vào đây, họ thường mang theo một loại tháp tín hiệu di động nhỏ, có thể chống lại từ trường đặc biệt trong khu vực. 

Mẫu tháp chính được đặt ngoài khu vực Ô Nhiễm, quản lý bởi người bên ngoài.

Thiết bị họ mang đeo trên cổ tay được kết nối với mẫu tháp qua tín hiệu, nhờ vậy mới giữ liên lạc được với bên ngoài. 

Tuy nhiên, hiện tại toàn bộ kết nối đều bị từ chối, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy có người không muốn họ liên hệ với bên ngoài.

“Này này…” 

Nicks hít sâu vài lần, nhìn Du Hạ đang co người lại, định buông lời thô tục nhưng đành nuốt xuống.

Hoắc Lẫm không bất ngờ trước kết quả này, nói: “Xem ra chỉ có chúng ta tự mình đưa cô ấy ra khỏi đây.”

Nicks đành tạm gác chuyện liên lạc, chuyển sang điều tra tình hình của Du Hạ.

“Người giám hộ của em là ai? Vì sao lại dẫn em đến đây?”

“Tôi cũng không biết vì sao lại đến được đây.” 

Du Hạ lắc đầu, rồi hỏi lại họ: “Trước tiên có thể nói cho tôi biết… đây là đâu không?”

Hoắc Lẫm trả lời: “Đây là hành tinh Đức Mạn. Khu vực mà chúng ta đang ở là khu Ô Nhiễm số 2 phía Bắc.”

Nghe đến cụm từ “ hành tinh Đức Mạn” và “khu Ô Nhiễm”, Du Hạ lặng người. 

Quả nhiên, cô không còn ở Trái Đất nữa.

“Em còn quen ai là lính gác hay người dẫn đường không?” 

Hoắc Lẫm thấy tinh thần cô sa sút, cố gắng dịu giọng hỏi.

Du Hạ mơ hồ trả lời : “Lính gác là gì? Người dẫn đường là gì?”

Câu hỏi này khiến cả Hoắc Lẫm và Nicks sửng sốt, họ nhìn nhau, trong đầu bắt đầu hình thành một phỏng đoán lớn.

Để kiểm chứng, Hoắc Lẫm tháo thiết bị đeo tay đưa cho Du Hạ: “Em có nhận ra thứ này không?”

Du Hạ lắc đầu.

Hoắc Lẫm bật thiết bị lên, chỉ vào một dòng chữ lập thể trên giao diện: “Còn chữ này, em có đọc được không?”

Du Hạ nhìn kỹ, nhưng hoàn toàn không nhận ra được ký tự nào.

Rõ ràng họ có thể giao tiếp trôi chảy qua lời nói, nhưng chữ viết thì lại xa lạ.

Cô từng được học hành đàng hoàng trong căn cứ từ nhỏ. 

Ba mẹ cô là giáo viên và bác sĩ, cô còn biết vài loại ngôn ngữ và chữ viết. 

Sau khi thế giới "tái thiết", mọi người xây dựng lại nền văn minh mới, phương thức sống và giáo dục đều thay đổi. 

Mỗi đứa trẻ sẽ được dạy những thứ phù hợp với thiên phú riêng.

Du Hạ có năng khiếu về ngôn ngữ, từng học về y học. 

Cô còn có vết thương cũ do bị kim tiêm đâm, sau này nhờ cha mình điều chỉnh lại mới đỡ hơn. 

Vì vậy, ngoài chuyên môn ngôn ngữ và khảo cổ, cô còn học thêm sơ cứu và một số kỹ năng y tế.

Lần này cô được cử đi làm nhiệm vụ ngoại giao giữa các căn cứ lớn, chủ yếu lo trao đổi tài nguyên và tin tức, đóng vai trò phiên dịch và hỗ trợ y tế.

Không ngờ lại gặp sự cố, tỉnh dậy đã thấy mình ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Hoắc Lẫm thử đổi sang vài loại ngôn ngữ khác trong thiết bị, nhưng cô vẫn lắc đầu không nhận ra.

Đột nhiên, Nicks lên tiếng: “Cậu có phát hiện gì không?”

Hoắc Lẫm nghiêng đầu: “Phát hiện gì cơ?”

Nicks nhìn chằm chằm Du Hạ: “Cậu thử đóng tinh thần lực lại xem.”

Hoắc Lẫm hơi khựng lại, rồi làm theo.

Nicks nói chuyện với Du Hạ, cô trả lời.

Nhưng lần này Hoắc Lẫm lại không nghe hiểu được gì, ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ.

Không phải ngôn ngữ phổ thông của Liên Bang, cũng chẳng phải loại nào anh từng biết.

Chỉ đến khi anh mở tinh thần lực ra lần nữa, thì mới nghe hiểu được cô đang nói gì.

Anh ngẩn người, rồi nhanh chóng hiểu ra.

Thực ra, anh không phải “nghe” thấy, mà là trực tiếp hiểu được ý cô muốn nói.

Bởi vì Du Hạ có năng lực dẫn đường, nên những điều cô muốn truyền đạt đều được cảm nhận trực tiếp qua tinh thần lực.

Đây là năng lực bẩm sinh chỉ có ở lính gác và người dẫn đường.

Bình thường, họ dùng từ ngữ để trò chuyện. 

Nhưng một khi tinh thần lực được mở, thì dù không cùng ngôn ngữ cũng không cản trở việc giao tiếp. 

Trừ khi chủ động đóng tinh thần lực, thì mới không thể hiểu được nhau.

Lính gác và người dẫn đường từ khi sinh ra đã có thói quen dùng tinh thần lực để cảm nhận, nên Hoắc Lẫm ban đầu không nhận ra điều gì bất thường.

Đặc biệt là khi mới gặp Du Hạ, giữa họ đã hình thành liên kết tinh thần rất nhanh, mức kết nối sâu hơn bình thường.

Chính Nicks là người phát hiện ra điều bất thường đầu tiên, nhờ vào việc khẩu hình của Du Hạ không giống ngôn ngữ thông dụng.

Ngay lập tức, hai người họ mở trình dịch của thiết bị đầu cuối.

Mặc dù phần lớn mọi người đều giao tiếp bằng lời nói, nhưng trong hệ sao Tắc Lạc có đến hàng trăm hành tinh có người ở, mỗi nơi có thể dùng một ngôn ngữ riêng. 

Lính gác và người dẫn đường chỉ chiếm tỷ lệ rất nhỏ, còn người thường thì không thể giao tiếp bằng tinh thần lực.

Vì vậy, Liên Bang phải công nhận hơn một trăm loại ngôn ngữ và chữ viết khác nhau.

Thế nhưng đến cuối cùng, họ vẫn không thể dịch nổi ngôn ngữ của Du Hạ.

“Có lẽ đó là một dạng ngôn ngữ thiểu số, rất hiếm gặp.” 

Nicks nói: “Thiết bị đầu cuối vẫn chưa thu thập hết toàn bộ ngôn ngữ của Tắc Lạc. Một vài tinh cầu xa xôi, cư dân nơi đó không muốn gia nhập Liên Bang nên vẫn giữ lối sống khá nguyên thủy.”

Nhưng điều đó chỉ khiến cả hai cảm thấy càng bất an hơn.

Một người không biết chữ, không nói được ngôn ngữ phổ thông, không hiểu cách sử dụng thiết bị đầu cuối.

Thậm chí chính mình là người dẫn đường cũng không biết bản thân đang dẫn ai đi đâu, họ đã bắt đầu nghĩ đến tình huống tệ nhất.

Người lính gác từng giam giữ cô, vì sợ cô liên hệ với thế giới bên ngoài, nên đã không dạy cho cô bất kỳ thứ gì.

Hơn nữa, nhìn vóc dáng nhỏ nhắn, mảnh khảnh của cô, trông như thể đến cả bữa ăn hàng ngày còn không được no đủ.

Sợ rằng cô từng bị ngược đãi, Hoắc Lẫm còn định kéo tay cô lại để kiểm tra cẩn thận, nhưng lại sợ làm cô hoảng sợ nên chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi trước:

“Trước đây… em có thường xuyên bị thương không?”

“Bị thương?” 

Du Hạ khựng lại một chút, rồi khẽ gật đầu.

Bởi vì cô có năng khiếu đặc biệt về ngôn ngữ và chữ viết.

Từ nhỏ đã thường xuyên theo mẹ ra ngoài khảo sát và ghi chép lại những di tích của nền văn minh cổ.

Cũng như đến các khu vực giao tiếp với các hành tinh khác. 

Bị thương là chuyện bình thường, nhưng đa phần chỉ là vết thương ngoài da.

Cha cô là một người có thành tựu rất cao trong lĩnh vực y học. 

Trong bối cảnh thế giới hậu tận thế và đang kiến tạo lại nền văn minh mới, ông đã phát minh ra một hệ thống điều trị khép kín siêu mạnh nhờ nguồn tài nguyên giới hạn, đó là khoang trị liệu. 

Chỉ cần người bệnh còn sống sót, cho dù bị thương nặng đến đâu, chỉ cần nằm trong khoang một lúc là có thể hồi phục hoàn toàn, thậm chí không để lại sẹo.

Tuy nhiên, trước khi cô bước vào thế giới này, khoang trị liệu vẫn chưa thể sản xuất hàng loạt, tài nguyên khan hiếm vẫn là một trở ngại lớn.

Nhìn thấy cô khẽ gật đầu, ánh mắt của Hoắc Lẫm và Nicks lập tức trở nên u ám và lạnh lẽo.

Tên lính gác đó đúng là đáng chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play