“Tiểu thư, khăn mặt của cô.”

Người phục vụ mang đến hai chiếc khăn sạch mới. Vì là Bàn Nhược mở miệng trước nên anh ta ưu tiên đưa cho cô gái trẻ.

Sắc mặt chủ tịch Dư lập tức sa sầm, có chút không vui.

Bàn Nhược thì đang nhanh chóng tính toán giá trị tài sản giữa nhà họ Dư và nhà họ Tô, một bên làm thương hiệu mỹ phẩm, một bên làm truyền thông giải trí, đều là những tập đoàn gia tộc danh tiếng, tổng giá trị thị trường đã vượt ba mươi tỷ.

Vậy nên cô đòi hai trăm triệu thật sự là giá hời quá rồi.

Bàn Nhược rất hiểu kỹ năng đàm phán, không vội đưa ra yêu cầu hai trăm triệu ngay mà nói:

“Dì à, thế này nhé, cháu là người thật thà, cũng không vòng vo với dì, một giá, năm mươi triệu. Dì đưa đủ tiền, cháu lập tức biến, biến càng xa càng tốt.”

Dư Lạc Hà vừa ngồi xuống, suýt nữa nghẹn thở.

Con gà hoang không thân phận không hậu thuẫn này mà cũng dám đòi năm mươi triệu với bà?

Thấy mẹ nam chính cười lạnh không nói lời nào, Bàn Nhược lại bồi thêm một cú:

“Dĩ nhiên năm mươi triệu là giá hiện tại, để lâu giá còn cao hơn ấy chứ. Dì xem, thịt heo mỗi ngày mỗi tăng, người chẳng phải càng đáng giá hơn à? Dì à, cháu khuyên dì nên sớm nghĩ cho kỹ.”

Dư Lạc Hà không nhịn được đập bàn.

“Cô coi con trai tôi là gì hả?”

Bàn Nhược buột miệng trả lời:

“Dĩ nhiên là thịt heo giá trên trời rồi.”

Cuộc nói chuyện thế là tan tành.

Dư Lạc Hà bị sỉ nhục đến nghẹn họng, chưa kịp ăn đã xách túi bỏ đi.

“Dì ơi khoan đã.”

Cô gái trẻ gọi bà lại.

“Cháu là sinh viên nghèo, dì không định để cháu trả tiền chứ? Mà thôi, dì là trưởng bối, để cháu trả cũng được, chỉ là gần đây cháu kẹt tiền, dì trừ vào năm mươi triệu kia giúp cháu nhé?” vẻ mặt vô cùng lý lẽ, cứ như năm mươi triệu đã nằm trong túi cô rồi vậy.

Chủ tịch Dư tức đến mức Phật tổ cũng phải hiện thân, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.

Đáng lẽ bà không nên gặp con tiện nhân này!

Tóm lại vì sĩ diện, mẹ nam chính vẫn phải trả tiền. Bàn Nhược mặt dày hưởng trọn một bữa Âu cao cấp.

Mọi người đều vui.

Bàn Nhược bắt xe, vui vẻ trở lại trường.

Hôm đó là thứ 7, không có tiết học. Theo kế hoạch ban đầu, cô với tư cách là đại diện sinh viên mới khoa múa đã quay MV mừng ngày thành lập trường ở quảng trường vào buổi sáng. Ai ngờ mẹ nam chính gọi điện tới phá đám, lôi cô đến nhà hàng Tây, đến đồng phục cũng chưa kịp thay.

Nam chính Tô Duẫn không hề biết mẹ mình bị bảo bối của anh chọc tức đến ăn không vô. Anh là sinh viên năm hai khoa tài chính học viện kinh tế quản lý, thành tích xuất sắc, được thầy cô trọng dụng, thường xuyên được tham gia các dự án khoa học công nghệ cấp quốc gia. Một khi không có tiết là lại mất tăm.

May mà anh vẫn nhớ mình là bạn trai người ta, vừa kết thúc dự án là vội đi tìm bạn gái giải nỗi nhớ.

Để tạo bất ngờ, anh không gọi điện mà hỏi một đàn em rồi đi thẳng đến phòng múa chung.

Trên cửa kính phản chiếu mây chiều rực rỡ, bóng dáng mảnh mai đang kéo giãn cơ thể, chân dài gác trên thanh gỗ, đường cong quyến rũ vô cùng.

Tô Duẫn từng nghe người ta miêu tả dáng siêu mẫu là “từ cổ trở xuống đều là chân”, nghĩ lại thấy cũng buồn cười.

Nhưng bạn gái anh đúng là kiểu mỹ nhân tỷ lệ chuẩn: đầu nhỏ, chân dài, vóc dáng quyến rũ. Đóa hoa lạnh lùng đỏ ửng vành tai, đợi nhiệt rút bớt mới gọi một đàn em nữ lại nhờ vào gọi người.

“Em xong việc rồi à?”

Cô có chút ngạc nhiên, cổ vắt khăn mặt, xương quai xanh lấm tấm mồ hôi mỏng.

Anh xấu hổ dời ánh mắt, ho khẽ một tiếng.

“Em có đói không? Đi ăn nha, anh có chuyện muốn nói.”

Bàn Nhược dịu dàng nói, “Đúng lúc, em cũng có chuyện muốn nói với anh.”

“Em định nói gì?”

“Em đói, ăn xong rồi nói.”

Trên hành lang người qua kẻ lại, Tô Duẫn cố giữ vẻ bình tĩnh nắm lấy tay cô.

Bàn Nhược cảm nhận một luồng ẩm ướt.

Nam chính giai đoạn đầu yêu vô cùng mãnh liệt, chỉ hai tháng đã tán đổ được Bàn Nhược. Đến học kỳ hai năm nhất, cả hai đã quen nhau được bốn, năm tháng, sau khi bàn bạc thì dọn ra ngoài sống chung. Trong mắt người ngoài, họ là đôi tình nhân keo sơn, bạn tin không, tháng này hai người chỉ nằm cạnh nhau trò chuyện trong chăn?

Đừng nói là lên giường, đến cả đụng chạm thân mật nam chính cũng chưa dám chạm!

Về việc này, Bàn Nhược rất thông cảm.

Cô từng xem cả ngàn bộ phim thần tượng, nam chính dâng trái tim cho ánh trăng sáng là nữ phụ, nên thân thể nhất định phải để dành cho nữ chính. Vì vậy, dù nam chính và ánh trăng sáng có thân mật đến đâu, tình cảm sâu đậm thế nào, vẫn giữ giới hạn. Nhưng chỉ cần nữ chính vô tình té ngã, hay say rượu đi nhầm phòng, là lập tức “cướp” được lần đầu của anh ta.

Cả hai đến một quán cơm heo gần trường ăn tối, rồi ghé siêu thị mua đồ ăn vặt và nước uống.

Tối cuối tuần không có tiết, siêu thị gần trường đông nghịt sinh viên trẻ trung xinh đẹp. Với ngoại hình và khí chất nổi bật, Bàn Nhược và Tô Duẫn trở thành tiêu điểm của ánh nhìn.

“Muốn ăn kẹo cao su không? Em chọn mùi gì nhé?”

Khi đến quầy thu ngân, Bàn Nhược hỏi bâng quơ.

Tô Duẫn vô thức liếc lên kệ sắt, một giây sau, mặt anh đỏ bừng như mông khỉ, trắng với đỏ tạo nên đối lập rõ ràng.

Bàn Nhược quay đầu khó hiểu. Tay người này bị làm sao vậy, sao ướt như nước biển, sắp chó bơi tới nơi.

Phía sau là một đôi tình nhân trẻ, cô gái liên tục liếc nhìn nam thần, bạn trai thì cực kỳ bực bội, suốt đường đi trừng mắt nhìn hung thủ khiến bạn gái mình phân tâm. Tiếc là Tô Duẫn đang đắm chìm trong niềm vui siêu thị, sóng não không kết nối được. Đến lúc này, thấy anh luống cuống tay chân, chàng trai kia thầm nghĩ: Cơ hội trả thù đến rồi!

Anh ta thì thào, “Anh bạn, tôi đề cử cái này…”

“Đồ đê tiện! Vô liêm sỉ!”

Tô Duẫn mặt đỏ bừng, như con mèo bị giẫm trúng đuôi, bế bổng Bàn Nhược rồi chạy vù đi như gió.

Nhân viên thu ngân còn đang ngơ ngác.

“Ơ? Hai người chưa trả tiền mà!”

Cuối cùng Bàn Nhược phải quay lại xử lý hậu quả. Ai bảo nam chính sống chết không chịu quay lại siêu thị?

“Anh làm gì thế hả?”

Cô xách đống đồ, bất lực nhìn cậu con trai đang ngồi bên bồn hoa ven đường. Dáng người cao gầy đổ bóng dài dưới đất, ánh đèn neon rực rỡ chiếu lên áo T-shirt trắng, trông thật bắt mắt. Anh kéo một bên cổ áo tròn che nửa mặt, không biết rằng động tác ấy để lộ vòng eo thon chắc khỏe.

Tiếc là trời quá tối, cô không nhìn thấy cơ bụng cực phẩm. Nghe nói nam chính từng là quán quân đấu kiếm sinh viên toàn quốc, rất chăm tập luyện, thịt hẳn là ngon lắm.

Xin lỗi, cô kiểm điểm. Cô hạ tiện. Cô chính là đang thèm thân thể của nam chính.

“Sau này, sau này không được đến cái siêu thị hắc ám đó nữa!”

Bàn Nhược: “Người ta kinh doanh đàng hoàng, làm gì phạm pháp đâu?”

Mặt Tô Duẫn vẫn đỏ, “Tóm lại, tóm lại là… đạo đức suy đồi, trời đất không dung!”

Vừa nói, anh vừa buông một tay ra để nắm tay cô, tay kia vẫn kéo cổ áo che mặt, len lén quan sát bốn phía.

“À đúng rồi, lúc ở phòng múa, em định nói gì?” Tô Duẫn lại hỏi. Tính anh vốn hay tò mò, không hỏi rõ thì không ngủ yên được.

Bàn Nhược cười khẽ.

“Anh thật sự muốn nghe à?”

Tô Duẫn thấy cô cười, vô thức tiến gần, cúi đầu, ánh mắt dịu dàng.

“Em nói đi, anh đang nghe này.”

Dưới tấm biển hiệu neon nhấp nháy, đôi mắt cô gái cong cong như trăng non.

“A Duẫn, chúng ta chia tay đi.”

Chia tay cũng cần học cách đầu tư phân tán, trứng không thể bỏ hết vào một giỏ.

Hai trăm triệu của mẹ nam chính, cô muốn. Nhưng nam chính, cô cũng không thể bỏ qua!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play