Bình tĩnh lại?

Bị một tiểu bối tát thẳng mặt trước đám đông rồi lại bị hắt một cốc nước chanh, nữ cường nhân Dư Lạc Hà sao có thể bình tĩnh nổi!

Bà là đại tiểu thư của tập đoàn Dư thị, kết hôn với Tô Trì là một cuộc liên hôn thương nghiệp giữa hai người mạnh mẽ. Tình cảm vợ chồng nhạt nhẽo, sau nhiều năm kết hôn, doanh nghiệp của cả hai ngày càng phát triển, thường xuyên đi công tác khắp nơi, bận đến nỗi chân không chạm đất, số lần gặp nhau cũng ít đến thảm thương.

Dưới sự thúc giục của trưởng bối, hai người tranh thủ thời gian làm thụ tinh nhân tạo, kết quả là có được một cậu con trai bảo bối.

Nhắc đến con trai, trong lòng Dư Lạc Hà tràn đầy tự hào.

Tô Duẫn từ nhỏ đã là "con nhà người ta", năm nào cũng giữ vững vị trí hạng nhất toàn trường. Đặc biệt là dưới sự dạy dỗ của ông nội, Tô Duẫn thông minh hiểu chuyện, chưa từng khiến bà phải lo lắng. Điều duy nhất khiến bà khó xử là con trai hơi hướng nội, tính cách lạnh lùng, không thích giao tiếp. May mà trong khu có một đám bạn thân, dù lên đại học khác nhau vẫn thường xuyên tụ họp.

Dư Lạc Hà rất hào phóng, có quan hệ tốt với đám tiểu bối.

Mỗi lần đi công tác, bà thường mang quà về cho họ, nhờ đám bạn thân đó chăm sóc con trai mình nhiều hơn.

Và cũng chính vì vậy, đám thiếu gia kia ăn của bà không ít, quay đầu liền bán đứng Tô Duẫn, tin tức đầu tiên đã đến tay chủ tịch Dư.

— A Duẫn có bạn gái rồi, là một cô nàng xinh đẹp mới nhập học học viện múa, hình như còn là một người mẫu tự do có chút tiếng tăm, chậc, ngực to eo nhỏ, rất quyến rũ!

— Cô nàng đó ghê gớm lắm, uống ngàn chén không say, động tác mời rượu vừa tiêu chuẩn vừa ngoan ngoãn khiến tụi anh ngơ ngác luôn haha.

— Vãi, A Duẫn bảo là yêu từ cái nhìn đầu tiên, hai người từ tháng trước đã sống chung rồi! Cái cây sắt đó mà cũng nở hoa, nhanh đến khó tin!

— Dì ơi, dì khuyên A Duẫn đi, nó ít yêu đương nên dễ bị lừa lắm! Cô gái đó chắc chắn không đơn giản!

— Con nhỏ đó lẳng lơ lắm, không đàng hoàng gì đâu, chắc chắn là nhắm vào tiền nhà họ Tô!

Một cô gái bị dán lên hàng loạt nhãn mác như “mẫu tự do”, “uống rượu”, “sống chung”, “lẳng lơ”… đủ để một người xuất thân danh môn như chủ tịch Dư đẩy cô ta xuống mười tám tầng địa ngục không bao giờ siêu sinh.

Cho nên mới có màn đối đầu lần này.

Dư Lạc Hà từng lăn lộn nhiều năm trên thương trường, làm việc chưa bao giờ dây dưa. Không phải cô ta nhắm vào tài sản nhà họ Tô sao? Cho thì cho!

Nhà họ Dư với nhà họ Tô thiếu gì tiền!

Thế nhưng khi gặp mặt, Dư Lạc Hà nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi dáng người quyến rũ, uốn éo bước tới, lại còn giả vờ ngây thơ mặc đồng phục, cúi đầu e thẹn gọi “dì”, Dư Lạc Hà lập tức nghĩ đến cô thư ký sexy bên cạnh chồng mình, cảm giác buồn nôn trào lên, không kiềm được hắt cho đối phương một ly nước.

Kết quả là... chính bà cũng ướt sũng.

Hừ, con nhỏ này có hai bộ mặt sao?

Dư Lạc Hà toàn thân run rẩy, tức đến mức bật cười. Bà giơ tay lên, định cho đối phương một bạt tai, ai ngờ Bàn Nhược dứt khoát ngồi xuống, duyên dáng tránh được đòn, còn quay sang nói với anh phục vụ đang há hốc mồm bên cạnh bằng giọng nhẹ nhàng:

“Xin lỗi anh ơi, có thể lấy giúp tôi một cái khăn sạch được không?”

Cái bạt tai của Dư Lạc Hà rơi vào khoảng không, lần đầu tiên trong đời bà ta nếm mùi xấu hổ.

“Dì không ngồi sao? Đứng thế này gây chú ý lắm đấy, có thể lên trang nhất ngày mai mất.”

Bàn Nhược vẫn giữ nụ cười lễ phép.

Người thuê cô lần này đúng là xui tám kiếp, gặp phải cặp mẹ con này chẳng khác nào bị đánh hội đồng giữa chốn giang hồ.

Vưu Bàn Nhược là trẻ mồ côi, lớn lên trong viện phúc lợi, khó khăn lắm mới thi đỗ vào đại học, ước mơ trở thành một vũ công xuất sắc.

Ngày khai giảng, nam thần nhà giàu Tô Duẫn vừa nhìn đã trúng tiếng sét ái tình, băng sơn cao ngạo tan thành nước xuân, lần đầu tiên dùng chiêu dây dưa dai dẳng theo đuổi cô. Bàn Nhược cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm yêu đương, đối phương đẹp trai, gia thế tốt, lại có tài, cô cũng xao xuyến, rất nhanh đã bị cưa đổ.

Tô Duẫn vui đến phát điên, cho rằng đây là định mệnh, nhưng đám bạn thân của anh ta thì không nghĩ vậy.

— Dễ có được thì luôn là đồ rẻ tiền.

Họ coi sự hiểu chuyện của Bàn Nhược là khôn ngoan xảo trá, coi sự chăm chỉ của cô là lẳng lơ câu dẫn, dáng người trời sinh gợi cảm cũng khiến đám nam sinh chỉ trỏ bàn tán.

Đám người ấy định kiến nặng nề, đeo kính màu rồi thì chẳng nhìn thấy gì ngoài thành kiến.

Nói đến mẹ nam chính chủ tịch Dư Lạc Hà bà ấy đúng là liên tục tung chiêu khó lường. Mở màn đã dùng năm trăm vạn để sỉ nhục Bàn Nhược, bảo cô rời xa con trai bà. Ai mà không thích tiền? Bàn Nhược từ nhỏ sống khổ, cho rằng tiền chỉ sau mạng sống và lòng tự trọng. Nhưng lần đầu biết yêu, cô đã thật lòng, sao có thể chấp nhận sự sỉ nhục lạnh lẽo này?

Tự trọng cao, cô từ chối dứt khoát số tiền ấy, nhưng đồng thời, cũng vì chênh lệch tài chính quá lớn giữa hai người, cô bắt đầu cảm thấy tự ti, cuối cùng tủi thân đề nghị chia tay.

Tô Duẫn sao có thể đồng ý?

Anh tặng hoa hồng suốt một tuần, hai người lại quay về như cũ.

Mẹ nam chính thấy tình yêu của họ tiến triển thuận lợi như vậy thì càng khó chịu. Bà tài trợ cho trường học, lập tức dùng một dự án để điều Tô Dẫun đi nơi khác, rồi tung tin đồn Bàn Nhược ham tiền, hám hư vinh, làm gái.

Lố bịch đến mức nào?

Có lần Bàn Nhược đang đi trong sân trường thì một nam sinh mặt đầy mụn chạy tới hỏi: “Cô bao nhiêu tiền một đêm?”

Con gái nào bình thường mà chịu nổi nỗi nhục này?

Bàn Nhược khóc như mưa, gọi điện cho bạn trai mấy lần kể khổ. Lúc đó Tô Duẫn bận tối mắt tối mũi, không có tâm trạng yêu đương, một hai lần còn được, gọi nhiều thì thấy cô phiền, nghĩ: “Tin đồn thì đính chính là được, cần gì ngày nào cũng kể đi kể lại?”

Anh không biết, lời đồn ác ý còn sắc bén hơn dao, đã nghiền nát lòng tự trọng mà cô gái ấy từng hãnh diện.

Bàn Nhược lặng lẽ đăng ký du học tự túc, sau khi được chấp nhận lập tức lên đường. Cô thất vọng cùng cực, chỉ nhắn tin một câu ngắn gọn chia tay.

Lần này tới lượt nam chính phát điên.

Đám bạn thân đều khuyên: “Một đứa con gái hám tiền hám hư vinh không đáng để cậu lưu luyến.”

Bị công kích dồn dập, Tô Duẫn bắt đầu bị tẩy não.

Nhưng anh vẫn đau khổ, muốn trút giận!

Làm gì bây giờ?

Không sao, có một cô gái ngốc nghếch ngây thơ có chút giống người yêu cũ vì muốn cứu mẹ mà tự động tìm đến, Tô Duẫn liền biến cô thành bản sao của người cũ. Ban đầu là sự sỉ nhục đầy ác ý, nhưng dần dần, khi tiếp xúc nhiều hơn, anh lại bị sự lạc quan rạng rỡ của cô làm cảm động.

Đúng lúc này, Bàn Nhược học xong trở về, mở một studio dạy múa.

Không may, lại bị nam chính bắt gặp.

Anh bỏ rơi nữ chính “thế thân”, quay lại theo đuổi người cũ. Theo đuổi rồi lại cháy lại lửa tình, chuẩn bị bước vào lễ đường thì khiến cô gái thế thân đau khổ đến tận cùng.

Rồi mẹ nam chính lại tung chiêu mới, lật lại vụ năm trăm vạn phí chia tay, một chiêu đổ cả nồi phân lên đầu Bàn Nhược, thành công kích trúng điểm yếu của Tô Duẫn.

Tô Duẫn không nghe giải thích, ép buộc đổi tên cô dâu thành nữ chính thế thân.

Còn bạn gái cũ thì sao?

Lễ cưới tan vỡ, bạn trai biến mất, studio phá sản, cô bị trầm cảm, trở thành cái gai trong mắt mọi người và tất nhiên, cô “hắc hóa”.

Cuối truyện, cô xông vào lễ cưới, định đâm chết tên cặn bã, trong khoảnh khắc sinh tử, cô gái thế thân dũng cảm chắn dao, tỉnh dậy rồi sống HE đầy cảm động với nam chính.

Mẹ nó chứ, cốt truyện này đúng là rối loạn não thiệt sự.

Tuyệt đối không phải tuyến truyện mà một “tiểu hồ ly trà xanh” như cô có thể theo nổi.

Thôi thì nói chuyện tiền chia tay tinh thần cho nhanh.

Đặt ra một mục tiêu nhỏ khi chia tay:

Ví dụ như, kiếm hai trăm triệu từ mẹ nam chính.

Lời tác giả muốn nói:

Bân Nhược viết lia lịa, làm một bài toán tiểu học:

Nam chính = 1 miếng thịt heo = 2 trăm triệu = 20 căn biệt thự triệu đô = 100 trai bao trọn gói.

Yêu đương có thể lỗ nặng, chia tay nhất định lãi to. Có vấn đề không? Không hề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play