Người bạn trai mười năm của cô kết hôn rồi, nhưng cô dâu không phải cô.

Nghĩ tới đây…

Cô mẹ nó, thật sự quá vui mừng!

Cuối cùng cô cũng sắp được sống cuộc đời hạnh phúc với tay trái là chó sói nhỏ, tay phải là chó con nhỏ, sau lưng còn có một con chó hoang hói đầu theo đuôi!

Ừ, đừng nghi ngờ, chữ “chó” ở đây chính là loài chó bình thường, hoàn toàn không dính dáng gì đến cẩu nam nhân.

Cẩu nam nhân sao có thể đáng yêu và lanh lợi như chó mèo bình thường được?

Ví dụ như bạn trai cũ của cô, sinh ra đã ngậm thìa vàng, đến tuổi là vỗ mông sang nước ngoài du học, chớp mắt biến thành con nhà người ta, đốt cháy trái tim bao cô gái, trở thành giấc mộng của hàng triệu thiếu nữ.

Chẳng bao lâu, giấc mộng hàng triệu thiếu nữ tan vỡ, bởi vì bạn gái chính thức đã giữ ngôi hậu từ hồi trung học chính thức lên sàn!

Gọi là chính cung hoàng hậu, nhưng so với đám tiểu tam hạng mười tám quanh cẩu nam nhân thì còn thảm hơn.

Rõ ràng trong bát có một cô bạn gái môn đăng hộ đối, xinh đẹp thuần khiết, dịu dàng chu đáo, thế mà cẩu nam nhân này lại không nhịn được đi vụng trộm, hôm thì gặm một bó cỏ, hôm lại hít một chùm hoa, là thiếu gia của truyền thông giải trí, ba ngày hai bận lên hot search vì scandal tình ái, tiện thể kéo theo bạn gái chính quy bị dân mạng chửi đến te tua.

Chửi gì ấy à?

Chửi cô ấy không có chí khí!

Người ta là bạch phú mỹ, có bố có mẹ, vào bếp ra sảnh đều ổn, kéo được đàn violon, việc gì không làm lại cứ phải theo sau một tên tra nam si tình không dứt, nguyện bị giẫm nát trái tim? Không bằng nuôi mười con husky cho nó phá nhà, làm hắn phát điên tê liệt nửa người còn sướng hơn!

Không. Hắn ta không xứng. A Khí của cô mang dòng máu cao quý của chó kéo xe Siberia, bẩm sinh đã coi thường nhân loại, tuyệt đối không thể phung phí lên người một tên cẩu nam nhân!

Trong lòng gào thét ngút trời, nhưng bề ngoài Bàn Nhược vẫn điềm tĩnh khẽ vén tóc, dịu dàng như tiên nữ.

Dù sao thì cô đang sống theo persona "tiên nữ chỉ uống sương", mà làm không tốt thì tên đàn ông nhỏ mọn kia sẽ trừ lương, tuy lương không nhiều nhưng thịt trên chân muỗi cũng là thịt, cô không chê.

Rạp chiếu phim mờ tối đang chiếu một bộ phim zombie hậu tận thế, nhìn nam chính nhai nát não người, Bàn Nhược hút một ngụm trà sữa khoai môn thật mạnh.

Trong lòng thầm nghĩ, giá mà cẩu nam nhân cũng tiêu sái chết quách đi thì tốt rồi.

Phim kết thúc, cô liếm môi một cách đầy lưu luyến.

Lướt qua một nhóm sinh viên trẻ trung ăn mặc mốt mẻ, cô vào toilet sửa sang lại nhan sắc.

Ra ngoài, ánh mắt cô vô tình quét qua đám đông, chạm phải ánh mắt của một nam sinh cao ráo, da trắng, mặt sạch sẽ. Bạn nam bên cạnh đang đẩy vai cậu ta trêu chọc, cậu ngượng ngùng quay đi, lộ ra sau gáy trắng nõn xinh xắn.

Nếu không phải còn giữ vỏ bọc tiên nữ, Bàn Nhược thật sự muốn huýt sáo theo kiểu lưu manh trêu ghẹo lương dân ấy.

“Đinh linh linh——”

Điện thoại vang lên.

Bàn Nhược mở khóa màn hình, ồ, là số của cẩu nam nhân, gọi năm sáu cuộc trong lúc cô để máy ở chế độ im lặng.

Trước khi đi xem phim, cô đã đăng một bức ảnh trà sữa và vé phim lên Moments.

Bạn bè thân thiết với cô đoán rằng chắc cô bị kích thích nặng rồi, chứ một tiên nữ yếu ớt, đến trời mưa còn chui chăn run rẩy như cô sao có thể đi xem phim kinh dị rợn tóc gáy thế này?

Không khác gì đòi nửa cái mạng của tiểu tiên nữ rồi còn gì!

Mọi người đau lòng không thôi, vừa không dám khơi vết thương, vừa nhẹ nhàng dỗ dành cô che mắt khi xem phim, đồng thời còn lập một group chat tên “Cầu cho tra nam Cố chết không toàn thây”, kéo chính chủ vào, anh chị em thay phiên nhau đánh hội đồng, quất cho Cố Yến đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.

Quất xong rồi, lại bắt đầu nhỏ nhẹ khuyên bảo: cung đã giương thì không thể thu, khuyên Cố Yến đừng vì phút bốc đồng mà vội vã kết hôn, hãy bình tĩnh suy nghĩ.

Một con gà lông tơ hạng mười tám sao có thể sánh được với một tiên nữ được nhà họ Trần nâng niu từ nhỏ?

Dựa theo tính nết cẩu nam nhân đó, càng ép càng phản, ép uống nước là hắn có thể lấy móng lừa đá vỡ đầu người ta.

Mà Bàn Nhược lại muốn chính là hiệu ứng ngược này.

Cô nhặt rác suốt mười năm, cuối cùng cũng tu thành chính quả, thành công độ kiếp bay lên, giờ là lúc nhường ngôi cho người yêu rác thật sự tiếp quản!

Ai yêu thì cứ yêu, ai thèm thì cứ thèm.

Dù sao tâm nguyện của nguyên chủ là chia tay trong thể diện, chứ không phải quay lại nhặt rác.

“Xin hỏi, là cô Trần Bàn Nhược phải không?”

Một giọng nữ quyến rũ vang lên bên kia điện thoại.

“Cô là ai?”

Ánh mắt Bàn Nhược liếc sang cậu trai bên kia.

Da trắng, vai rộng, eo thon, chân dài không tệ, đúng gu.

“Tôi là vị hôn thê của A Yến.”

Giọng nói đầy đắc ý: “Dạo này bọn tôi bận chuẩn bị hôn lễ, quay như chong chóng, phát thiệp cưới đến mỏi tay, đầu óc rối tung, vô tình bỏ sót cô. Dù sao cô cũng là bạn gái cũ của A Yến, quen biết mười năm, đến uống chén rượu mừng là lẽ đương nhiên”

Bàn Nhược mỉm cười.

“Gà mái nhỏ, phát thiệp cưới cho tôi, nhà cô có hỏi ý 'rác' chưa?”

Bàn Nhược chống trán, dáng vẻ yếu đuối như liễu rũ trước gió, tiêu chuẩn trà xanh.

“Chỉ vì bị miếng rác đó lén vụng trộm một lần, bụng có tí thịt đã tưởng mình có thể lên mặt? Cô tin tôi chỉ cần cúi đầu gọi một cuộc gọi, xin lỗi nhẹ nhàng, là cô chẳng còn đám cưới gì luôn, tin không?”

Cô và bạn trai cũ vì sao chia tay?

Vì lần này là bắt gian tại trận đấy. Cẩu nam nhân tức đến mức phát cuồng.

Bên kia im lặng vài giây, rồi bỗng gào lên như thể ruột gan đứt đoạn: “Cô Trần, cầu xin cô, tha cho tôi một con đường sống! Tôi thật lòng yêu A Yến! Tôi đã vì A Yến mà sảy thai nhiều lần, bác sĩ nói đây là cơ hội cuối cùng để tôi làm mẹ... cầu xin cô, hãy buông tha tôi...”

Nói đến đây, đã nghẹn ngào không thành lời.

Bàn Nhược chậc một tiếng, bật máy ghi âm rồi hả?

Con gà mái nhỏ này đúng là thích thêm kịch.

May mà kỹ năng trà xanh của cô đã max.

Thêm kịch ai chẳng biết?

Bàn Nhược lập tức kích hoạt toàn bộ tế bào và lông tóc để trao giải cho chính mình.

Toàn thân run rẩy, lệ rơi lã chã, yếu đuối hết phần thiên hạ.

Cô nghẹn ngào dịu dàng: “Cô Lý à, cô yên tâm, tình yêu là cao cả. Dù cô lén trèo lên giường A Yến trong lúc tôi ra nước ngoài lưu diễn, làm tiểu tam chen giữa tôi và anh ấy, nhưng đứa trẻ là vô tội. Tôi nhất định sẽ thành toàn ước nguyện làm mẹ của cô. Đám cưới… tôi nhất định sẽ đến dự.”

"Rắc" một tiếng, dứt khoát cúp máy, không để đối phương thừa cơ chen lời.

“Cái này… lau đi.”

Một bàn tay thon dài đưa ra, là cậu trai có gương mặt thanh tú vừa rồi, đưa cho cô một tờ khăn giấy không mùi.

“Cảm ơn.”

Tiên nữ trà xanh hôm nay hạ phàm rơi lệ.

(…)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play