Chương 6: Đích thân báo oán
Tác giả: Bạch Sắc Đích Mộc
Edit : Kalle
Nguyên câu lẽ ra phải là: “Vì nước vì dân, là đại nghĩa của bậc hiệp sĩ”, nhưng Lâm Trĩ Thủy vẫn chọn cách sắp xếp từ ngữ phổ biến hơn, truyền miệng rộng rãi hơn: “Hiệp chi đại giả, vì nước vì dân” — nghe so với bản gốc thì càng thêm vang dội, mạnh mẽ, khí thế rền vang hơn vài phần.
Thế nhưng, sau khi viết xong gần một vạn chữ đồng nhân về Quách Tĩnh, Lâm Trĩ Thủy lại không nhìn thấy lấy một sợi tóc của Quách Tĩnh hiện lên. Theo như lời viện trưởng thư viện từng nói, viết xong một áng văn thì linh khí sẽ xuất hiện, hội tụ lại thành bóng dáng nhân vật trong truyện —— chẳng lẽ bởi vì đây là đồng nhân nên không cách nào hiện hình?
Thảo nào trong lịch sử có 《 Thủy Hử 》, có 《 Tây Du Ký 》, có cả 《 Hồng Lâu Mộng 》, duy chỉ không thấy 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 — một bộ truyện dựa trên lịch sử thời Tam Quốc nổi tiếng — có lẽ là bởi các bậc tiền bối từ lâu đã nhận ra quy luật: viết đồng nhân thì không thể thực hiện triệu hồi.
Lâm Trĩ Thủy đầy tiếc nuối đặt bút xuống, chờ mực khô rồi cẩn thận gấp gọn bản thảo, cất kỹ vào ngực áo.
—— Tích lũy từ từ vậy, sau này sẽ viết thêm mấy bản đồng nhân khác, ví như về Kim Dung, Cổ Long, Ôn Thụy An, hay bốn đại danh tác, thần thoại truyền thuyết, quỷ thần chí quái… gom góp đủ rồi, có thể in thành một cuốn tạp văn mà phát hành, coi như cũng đã tròn giấc mộng.
“Ca ca.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi mềm mại của một bé gái, “Có một vị phu nhân nói muốn đến bái phỏng huynh.”
Người đến quấy rầy việc học của Lâm Trĩ Thủy là một vị phu nhân khí chất phi phàm, nàng đứng ngay trước cổng lớn, bóng dáng kiều diễm đến mức khiến cả sắc trời hoàng hôn âm u dường như cũng bị ánh sáng nàng toát ra thiêu đốt rực rỡ.
“Ta là mẫu thân của Khấu Ngư.” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng thong thả, “Vì hành động vô lễ của tiểu Ngư nhà ta với công tử, ta thật lòng xin lỗi.”
Chưa kịp phòng bị, nàng đã cúi người thật sâu, hành đại lễ trước mặt hắn.
Lông mày Lâm Trĩ Thủy khẽ nhíu lại, lui về sau một bước kéo giãn khoảng cách, lạnh nhạt hỏi: “Khấu Ngư không tự đến xin lỗi, lại để một trưởng bối như ngài ra mặt, là có ý gì đây?”
Chữ “trưởng bối” hắn nhấn mạnh rõ ràng, thế nhưng vị phu nhân ấy vẫn không hề tỏ ra bối rối, bình thản đáp: “Lâm công tử hiểu lầm rồi, nó vốn không hề muốn ta dùng thân phận trưởng bối để gây áp lực cho ngài, là ta tự ý lén lút đến đây, nó...”
“Nương?”
Khấu mẫu rũ mắt xuống, rồi lại ngẩng lên, chạm phải ánh nhìn của chính nhi tử. “Tiểu Ngư” nàng lập tức chuyển chủ đề, “Con chẳng phải nói với gia gia là muốn đến tụ họp với bạn học cùng trường sao?”
“Ta đến để thực hiện đánh cược.” Khấu Ngư ném một cái túi vải vào tay Lâm Trĩ Thủy, “Là bộ nguyệt đoàn mặc.”
Hắn lại nghiêm mặt nhìn chằm chằm thân mẫu: “Nương, sao ngươi lại đến gặp Lâm Trĩ Thủy?”
Ánh mắt Khấu mẫu miêu tả từng đường nét bất mãn và u uất trên gương mặt nhi tử, nàng khẽ thở dài rồi quay sang nhìn Lâm Trĩ Thủy: “Lâm công tử, con ta đã nói rõ với phụ thân ta rồi, nó không còn là học sinh của thư viện Nam Thư nữa.”
Mi mắt Khấu Ngư co giật, “Nương! Ngươi nói cái này làm gì?!”
Khấu mẫu không đoái hoài đến hắn, chỉ chuyên chú nhìn Lâm Trĩ Thủy, trịnh trọng nói: “Nó là con trai ta, ta biết rõ để được vào thư viện, để được gia gia nó coi trọng, nó đã dốc bao nhiêu thời gian, vất vả nhường nào…”
“Nương, đừng nói nữa, con xin ngươi đấy!”
Nhưng Khấu mẫu như thể không nghe thấy gì, ánh mắt tha thiết, giọng nói nghẹn ngào: “Những lời này nó không thể nào mở miệng, vậy thì ta – người làm mẫu thân – có thể không màng đến mặt mũi mà nói thay nó. Lâm công tử, ngài có tấm lòng Bồ Tát, có thể tha thứ cho nó không? Mười năm nó khổ luyện học hành, tương lai của nó... thật sự không thể hủy hoại!”
Mặt Khấu Ngư lập tức trắng bệch, trắng đến mức ánh lên sắc hồng thê thảm, giống như đang bị nướng trên bếp lò, từng tiếng động xung quanh như đang cười nhạo hắn, từng màu sắc đều trở nên chói mắt, từng khoảnh khắc đều đau đớn đến nghẹt thở.
Lâm Trĩ Thủy trầm mặc, hai người kia cũng trầm mặc. Khấu mẫu ánh mắt chất chứa hi vọng cháy bỏng, như có vài đốm lửa bùng cháy bên trong, muốn thiêu rụi cả người đối diện.
Lâm Trĩ Thủy khẽ nói: “Khấu huynh, ngươi trả lời ta một câu thôi.”
Khấu Ngư: “Cái gì?”
Lâm Trĩ Thủy: “Nếu người thua là ta, ngươi sẽ dễ dàng buông tha vụ đánh cược này sao?”
Khấu Ngư nhìn thẳng vào mắt hắn, trên mặt bỗng nở nụ cười. Trên gương mặt Khấu mẫu cũng nở nụ cười, cảm kích dâng lên tận đáy lòng, lời cảm ơn gần như đã đến bên môi.
“Ta sẽ không.” Khấu Ngư không thèm liếc nhìn mẫu thân đột nhiên sững người, ngoan cố như một tảng đá: “Ta ghét ngươi. Cho nên ta sẽ không buông tha.”
Dù hắn biết làm vậy cũng đồng nghĩa với việc phá hủy những nỗ lực của Lâm Trĩ Thủy, hắn vẫn lựa chọn không tha thứ.
Lâm Trĩ Thủy nhìn về phía Khấu mẫu: “Đây chính là câu trả lời của ta.”
—— Lấy ơn báo oán, vậy lấy gì để báo ơn?
Tháng mười một, mực đã đông thành băng, học sinh lũ lượt nhập học.
Bước qua cổng lớn học viện, Lâm Trĩ Thủy lần đầu tiên cảm thấy có chút ngượng ngùng. Dù trễ mất mười năm, cuối cùng hắn cũng bước vào nơi này.
Hắn chỉnh lại bộ quần áo mới mua, nở một nụ cười thân thiện trên mặt. Mùa đông, những con sẻ nhỏ vẫn tung tăng nhảy nhót trên cành cây khô trụi lá. Lâm Trĩ Thủy ngẩng đầu, bất ngờ huýt một tiếng còi ngắn, khiến những chú chim hoảng hốt nhìn lại, còn hắn thì không nhịn được bật cười đến cong cả mắt, chiếc cổ áo lông hồ ly đỏ rực dưới ánh ban mai như mặt trời dâng lên.
Xa xa, một góc mái của học đường đón lấy ánh nắng mờ mờ, khiến cảnh vật trở nên huyền ảo không rõ ràng. Thỉnh thoảng có tiếng trò chuyện của học sinh truyền đến, Lâm Trĩ Thủy tinh thần phấn chấn bước lại gần, cơn gió lạnh mở tung cánh cửa gỗ, tiếng đàm tiếu bỗng chốc im bặt.
Bàn trống còn nhiều, có thể tùy ý chọn. Lâm Trĩ Thủy đảo mắt một vòng, thấy những chỗ phía trước hầu như đã kín, chỉ còn một chỗ bên cửa sổ hàng thứ năm là trống – vị trí khá gần đầu.
Lúc đầu xung quanh đó có bốn, năm học sinh ngồi tụ lại, nhưng khi Lâm Trĩ Thủy vừa đi qua, họ như ong vỡ tổ, tản ra hết. Có người còn quay đầu nhìn hắn vài lần, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lễ độ của hắn, liền lập tức quay đi.
Lâm Trĩ Thủy ngơ ngác không hiểu gì. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hắn đâu có làm gì quá đáng?
Rất nhanh, Lâm Trĩ Thủy liền nhận ra – mình đã bị cô lập. Hễ hắn muốn tham gia vào chủ đề nào, chưa nói được mấy câu thì câu chuyện liền khép lại. Hễ hắn muốn bắt chuyện, chưa được bao lâu người ta liền kiếm cớ cáo lui. Lặp đi lặp lại vài lần, Lâm Trĩ Thủy trong lòng cũng nổi giận, dứt khoát tự mình lấy sách ra đọc, không thèm mang mặt nóng dán lên mông lạnh nữa.
Tất nhiên, thiếu gia Lâm cũng đâu phải loại người để mặc bị khinh thường.
Thư viện Đồ Nam thực hiện chế độ nội trú linh hoạt, mười ngày cho nghỉ một lần. Tuy nhiên, nếu học sinh nào nhà ở gần thư viện, lại có thể cam đoan hôm sau sẽ không trễ học hay nghỉ học, thì có thể làm đơn xin được về nhà ngủ.
Có một học sinh ngoại trú sau khi trở về nhà trong đêm, bị phụ huynh hỏi han về tình hình học hành trong ngày, nghẹn một lúc lâu mới bùng nổ như thể mở van xả lũ: “Đừng nhắc nữa! Lần này người đứng đầu bảng vàng, cái tên Lâm Trĩ Thủy ấy, không biết phát điên gì, tiên sinh vừa mới ra câu hỏi, hắn liền trong vài hơi thở ngắn ngủi đã trả lời xong đáp án. Cả một ngày, bọn con chẳng ai có cơ hội thể hiện trước mặt tiên sinh hết!”
Điều khiến người ta phẫn nộ nhất chính là — các vị tiên sinh, ai nấy đều không tiếc lời khen ngợi Lâm Trĩ Thủy. Mặc kệ bọn họ cố gắng đuổi theo thế nào, cũng mãi là hắn bước ra đứng dậy trước một bước để trả lời, có mấy lần, rõ ràng có người đã há miệng định nói, kết quả lại bị hắn nhanh tay lẹ mắt đoạt trước, đã thế còn trả lời kín kẽ đến không thể soi ra lấy một kẽ hở.
“Mới có ngày đầu tiên đi học thôi đó! Mà tụi con đã cảm thấy áp lực cạnh tranh ngút trời rồi!” Học sinh ấy bi phẫn đến cực điểm mà thốt ra. Chỉ tiếc rằng, nỗi buồn vui của con người vốn chẳng thể tương thông, cha mẹ cậu ta nghe vậy lại mừng rỡ đến phát cuồng: “Đây là chuyện tốt mà! Con cảm thấy áp lực, thì mới có thể nghiêm túc học hành — ngày mai cha mẹ sẽ mang mấy quả trứng gà tới, tặng cho Lâm công tử!”
Học sinh: “……” Tức chết mất! Tức chết mất!
Cậu ta càng không tin, ngày mai là võ khóa, cái họ Lâm kia vẫn có thể bá chiếm ngôi vị đứng đầu nhiều lần như vậy!
Muội muội bưng bát cơm đầy, ngồi xuống đối diện với Lâm Trĩ Thủy, “Ca ca,” nàng hỏi với vẻ tò mò, “Hôm nay đi học cảm giác thế nào?”
“Ừm…” Lâm Trĩ Thủy cắn đũa, giọng nói mơ hồ, “Cũng giống như bình thường thôi, không có gì đặc biệt.”
Nàng mím môi. Rõ ràng lúc ca ca đi ra cửa, bộ dáng tràn đầy hưng phấn cùng mong chờ cơ mà.
Lâm Trĩ Thủy liếc nhìn sang, hiểu lầm sự trầm mặc của em gái, bèn gắp cho nàng một miếng thịt, “Năm nay ta sẽ giảng lại bài cho muội, giúp muội bù lại ba năm bị gián đoạn, sang tháng 11 năm sau thi vào học viện, đến lúc đó chúng ta chính là đồng môn cùng trường.”
Em gái lập tức bị kéo về đúng trọng tâm chú ý, trong đầu toàn là suy nghĩ sang năm đi thi tuyệt đối không thể khiến ca ca mất mặt. “Ăn cơm xong, ca giảng bài cho muội luôn nhé!”
“Được.”
“À đúng rồi, thư viện cuối tháng mới phát tiền, trong nhà còn tiền dư, huynh xem rồi mua ít hoa quả mang tới. Đợi đến lúc thư viện phát tiền, huynh lại mang trả cho vị chưởng quầy tốt bụng kia là được, như vậy cuộc sống cũng đỡ vất vả hơn.”
“Tốt, cảm ơn muội.”
Cả một ngày hôm đó, Lâm Trĩ Thủy bận đi học, em gái rảnh rỗi ở nhà bèn tranh thủ thời gian dọn hết đồ đạc trong nhà chuyển sang phủ đệ mới. Nơi ở mới chỉ cách thư viện một con phố, Lâm Trĩ Thủy nhìn về phía xa xa — nơi ấy chính là thư viện — trong lòng bắt đầu suy nghĩ đến võ khóa của ngày mai.
Võ khóa, tất nhiên không phải là kiểu học sinh cởi trần vật lộn đánh nhau, mà là thông qua “văn” để dẫn ra chiến đấu — dùng những câu chuyện ngắn nhất, nhanh nhất để triệu hồi “bóng dáng” có tính cơ động cao. Hơn nữa, không được viết sẵn, nhất định phải tại chỗ vận dụng trí óc mà nghĩ ra.
Nói một cách dễ hiểu nhất — chính là “thi đấu điện tử thế giới khác”!
Chỉ tiếc, đồng nhân văn hắn viết không thể dùng để triệu hồi, bằng không, nếu có thể tự mình triệu hồi ra bóng dáng, hẳn là sẽ linh hoạt hơn rất nhiều so với bóng dáng phải thao tác chiến đấu bằng tay.
Ngày hôm sau, Lâm Trĩ Thủy đến sân luyện võ từ sớm.
Tiên sinh dạy võ khóa là một người có gương mặt phúc hậu, mũm mĩm, mặt luôn treo nụ cười hiền lành: “Ta họ Đinh, từ hôm nay trở đi, sẽ phụ trách dạy các ngươi võ khóa. Trước khi bắt đầu học, chi bằng chúng ta tổ chức một trận thi đấu nhỏ cho sôi động không khí nhé?”
Có một học sinh gan lớn cất cao giọng: “Tiên sinh, thi đấu thì không sao, nhưng có phần thưởng không ạ?”
Đinh tiên sinh cười híp mắt hỏi lại: “Ngươi muốn phần thưởng gì nào?” Tạm ngừng vài giây, ông ta lại nói: “Người thắng, ta sẽ tặng một tờ Chiến Văn.”
Học sinh kia lập tức bật dậy: “Chiến Văn?! Tiên sinh ngài nói thật chứ?”
Đinh tiên sinh từ tốn lấy từ trong ngực ra một tờ giấy trắng tinh mịn màng, linh khí lượn lờ, “Quân tử nhất ngôn.”
Toàn bộ học sinh trong sân học đồng loạt hò reo: “Khoái mã nhất tiên!” (*ngựa nhanh quất roi, nghĩa là hưng phấn, sẵn sàng xuất phát)
Ánh mắt của Lâm Trĩ Thủy cũng dừng lại nơi tờ Chiến Văn ấy, giống như bao người khác, lưu luyến không rời.
Trận thi đấu lần này, hắn nhất định phải giành hạng nhất!
Chiến Văn là một loại hình thức chiến đấu đặc biệt của Nhân tộc, viết ra thì dễ, ngươi có thể để nhân vật dưới ngòi bút của mình gánh núi đuổi sao, di chuyển tinh tú, xoay chuyển trời đất, nhưng nếu người viết không đủ linh khí, thì trước khi triệu hồi nhân vật đó, chính bản thân sẽ bị hút sạch linh lực mà khô héo đến chết.
May mắn thay, từng có một vị tổ tiên không ngừng suy tư sáng tạo, cuối cùng đã phát minh ra một loại giấy đặc thù, vừa mềm mại lại chứa linh khí — đúng chính là loại giấy trắng như tơ tằm mà Đinh tiên sinh cầm trong tay.
Chỉ cần là tác giả viết đúng quy cách Chiến Văn, rót đủ linh khí vào, người khác khi cầm lấy xé mở, liền có thể triệu hồi bóng dáng từ đó xuất hiện chiến đấu đối địch. Chỉ tiếc, mỗi tờ Chiến Văn chỉ có thể dùng một lần.
Loại Chiến Văn này không thể tùy tiện chế tác, nghe nói hoàng tộc từng có một tờ Chiến Văn do đại nho Ngô Thừa Ân lưu lại, vì bản thảo “Đại náo thiên cung”, vị đại nho ấy hao tốn ba mươi năm mới có thể rót đầy linh khí, trừ phi liên quan đến sự tồn vong của Nhân tộc, hoàng tộc tuyệt đối không dám dễ dàng động đến.
Dĩ nhiên, người thường viết Chiến Văn thì đẳng cấp thấp hơn, nên tương đối dễ có được. Có được một tờ Chiến Văn, vào lúc mấu chốt, rất có thể chính là giữ lại được một cái mạng.
Đinh tiên sinh vỗ tay: “Mọi người nhìn sang đây!” Ông chỉ vào mặt hồ đóng băng trong suốt như pha lê, “Giữa trung tâm hồ có một cây gậy trúc cao khoảng một trượng hai, trên đỉnh buộc một quả tú cầu nhiều màu sắc. Không được làm đổ gậy trúc, ai là người đầu tiên đoạt được tú cầu trong tay, người đó sẽ là kẻ chiến thắng!”
Vừa dứt lời, tay giơ lên, vô số tờ giấy trắng như tuyết bay về phía các học sinh, rơi xuống như trận tuyết đầu mùa, khiến cả học trường sôi sục hẳn lên.