Nhưng lẽ đời là thế, hễ có người cười ắt có người chẳng thể cười nổi.
Toàn bộ Lệ Thành đều đang mỉm cười dưới đao phong của Tiêu Kiến Thâm và tiếng tiêu của Phó Thính Hoan. Khi tin tức ấy vượt ngàn dặm núi sông truyền đến tai Tiêu Thanh Thái, cũng đồng nghĩa với việc y tuyệt đối không thể nào vui nổi!
Cái “không vui” này rốt cuộc là vì nghe tin Tiêu Kiến Thâm chưa chết, hay vì hắn chỉ một thân một mình mà đã phá tan Lệ Thành, chặt đứt tuyến tiếp tế của đại quân? cũng khó mà nói cho rạch ròi.
Nhưng sau khi lặng lẽ ngồi trong đại trướng hàng giờ liền, Tiêu Thanh Thái cuối cùng vẫn chọn điều thứ nhất.
Nếu không có tên nghịch tử Tiêu Kiến Thâm, họ Lạc bất quá chỉ là quả phụ hài nhi, đã sớm bị hạ độc diệt khẩu từ năm đó, sao có thể sống đến ngày hôm nay! Y đã sớm xưng bá thiên hạ, thống nhất cửu châu, chứ đâu phải còn phải co đầu rút cổ nơi Giang Nam, ngày ngày vây đánh một Khâm Giang thành, đánh mãi chẳng hạ được?
Kể từ khi nghe tin Tiêu Kiến Thâm rơi xuống vực mất tích, nửa tháng qua Tiêu Thanh Thái hành quân như gió cuốn, đánh hạ liên tiếp mấy tòa thành lớn ở Giang Nam, thoạt nhìn khí thế như mặt trời giữa trưa. Nhưng... trong lòng y rõ hơn ai hết: càng vẻ vang bao nhiêu, thì càng nguy hiểm bấy nhiêu; càng như mặt trời chói lọi, thì càng như bước trên lớp băng mỏng.
Cổ trùng “Xuân Thiên Cốt” tung hoành ở Giang Nam, tuy giúp Tiêu Thanh Thái dễ dàng chiếm lấy thành trì, vật tư sung túc, nhưng ngược lại, không thể bổ sung binh lực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT