Lần đầu tiên Phó Thính Hoan tỉnh lại, một mắt y nhìn thấy khói đen cuồn cuộn, một mắt lại nhìn thấy ngọn lửa đỏ rực cháy sâu thẳm. Y mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy một lúc như bị thiêu đốt giữa biển lửa, một lúc lại như rơi vào băng giá lạnh thấu xương.
Sau đó, y nhìn thấy một bàn tay đưa ra trước mặt mình. Bàn tay ấy đầy vết thương, máu thịt be bét, nơi bị thương nặng nhất không chỉ thấy xương trắng, mà còn có từng mảnh thịt máu dính lại trên đó.
Tuy đã chẳng còn hình dạng con người, nhưng bàn tay này—thật quá đỗi quen thuộc. Đó là tay của Tiêu Kiến Thâm.
Phó Thính Hoan bất giác… thở dài một hơi.
Hơi thở ấy lập tức khiến Tiêu Kiến Thâm chú ý.
Lúc này, hai người vẫn còn trong biển lửa, song đã an toàn hạ xuống đáy vực, thì lửa bốn phía cũng không còn là trở ngại, điều duy nhất cần lo nghĩ chính là thương thế của Phó Thính Hoan. Vậy nên khi hắn thấy người trong lòng mình mở mắt ra, dù xung quanh vẫn là lửa cháy khói dày, hắn vẫn như bừng tỉnh khỏi mê man, lập tức dừng bước:
“Ngươi tỉnh rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT