Phấn bụi trong tay rơi lả tả xuống đất, từng hạt vụn tán loạn dưới chân.
Phó Thính Hoan mặt không đổi sắc, từ tốn buông tay, đoạn khẽ cười, nụ cười ấy không lạnh lùng cũng chẳng gượng gạo ngược lại dịu dàng đến lạ, dịu đến mức khiến người bên cạnh run nhẹ một cái.
Y xoay đầu, dịu giọng bảo với Văn Tử Kỳ: “Đi, tìm kẻ nào dám viết cái vở tuồng này đến gặp ta. Ta muốn xem là ai mà gan to như hạt đậu... à không, phải nói là gan to bằng trời mới đúng.”
Văn Tử Kỳ vội vã lĩnh mệnh không dám hỏi nhiều lời.
Mệnh lệnh vừa ban chưa đầy khắc sau, nàng đã quay lại theo sau là một người khác sắc mặt có đôi phần khó dò, tay khẽ gõ cửa phòng.
Từ bên trong vọng ra thanh âm lãnh đạm mà lạnh như nước giếng sâu giữa mùa đông: “Vào đi.”
Văn Tử Kỳ toan đẩy cửa, nhưng còn chưa kịp chạm đến then cài, người sau lưng đã nhẹ nhàng nhấc tay, không cần động thủ, thân thể nàng như bị điểm huyệt không tài nào nhúc nhích được. Chỉ đành trơ mắt nhìn người ấy vượt qua mình đẩy cửa bước vào trong, thuận tay khép cửa lại ngăn cách nàng khỏi mọi chuyện xảy ra bên trong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT