Tuấn Kiệt bước vào lớp với nụ cười nhẹ trên môi và hy vọng mong manh rằng hôm nay tụi nhỏ sẽ hành xử như học sinh bình thường.
Anh đặt giáo án xuống bàn, quay lưng viết tựa bài học:
“Tự sự trong văn học hiện đại”
Chưa kịp viết xong chữ “hiện”, một giọng trầm vang lên phía sau:
Minh Thiên:
“Thưa thầy, em thắc mắc. Khái niệm ‘tự sự’ trong bài hôm nay sẽ được xét dưới góc nhìn truyền thống, hiện đại, hay hậu hiện đại ạ? Vì em mới đọc xong một nghiên cứu so sánh của Pháp, họ chia ‘tự sự’ thành 6 loại.”
Tuấn Kiệt quay lại, cười gượng:
“Ờ… hôm nay mình học cơ bản, chưa cần đi sâu tới vậy đâu em…”
Quân Duy ngồi khoanh tay, nghiêm túc:
“Vậy thầy định hướng bài giảng theo mô hình truyền thống hay mở rộng đa chiều kiến thức? Em cần biết để chuẩn bị tâm lý học.”
Tuấn Kiệt:
“Ờ… chắc là… mô hình… vừa truyền thống vừa… truyền cảm hứng…”
(trong đầu: “Tui chỉ định giảng bài thôi mà! Tui đâu có đi thi lên chức hiệu trưởng!”)
Thiên Di đang tô son, ngước mắt hỏi nhẹ:
“Thầy có nghĩ ‘tự sự’ cũng là một dạng tự chữa lành nội tâm không? Nếu vậy, em nghĩ học văn cũng cần liệu pháp tâm lý.”
Tuấn Kiệt:
“Ờ… cái này thì… chắc cũng… có phần đúng…”
(Nội tâm: “Có ai giúp tôi lấy lại quyền kiểm soát lớp học không???”)
Khả Vy đột nhiên nhìn Tuấn Kiệt, ánh mắt nghiêm túc như thẩm vấn:
“Thầy có thật sự yêu thích nghề giáo không? Hay thầy chỉ chọn vì không đậu ngành khác?”
Tuấn Kiệt đứng hình.
Yến Nhi:
“Câu hỏi hay á. Nếu thầy yêu nghề thật thì tụi em sẽ dễ cảm nhận cảm xúc trong bài giảng hơn. Còn không thì em thấy… nên chuyển hướng làm TikTok.”
Gia Phong nhướng mày:
“Thầy có TikTok chưa? Tụi em có thể support.”
Minh Ngọc cười tủm tỉm:
“Thầy làm video daily vlog dạy dỗ học sinh có iq 200 chắc viral lắm.”
Kha Lâm nhẹ nhàng đặt lên bàn thầy một tờ A4:
“Đây là biểu đồ thống kê biểu cảm khuôn mặt của thầy từ thứ hai tuần trước tới nay. Em chia thành 5 nhóm: bối rối, lo lắng, thất thần, hoang mang và… trầm cảm nhẹ. Biểu đồ này em đang cập nhật mỗi ngày.”
Tuấn Kiệt:
“…Tôi là giáo viên. Tôi là giáo viên. Tôi là giáo viên… tôi… đang bị nghiên cứu sinh vật học…”
Anh chán nản, quá mệt não, phải làm hớp cà phê cho tỉnh tạo lại mới được. Vừa uống một ngụm cà phê, Tuấn Kiệt cảm giác có ánh mắt nhìn anh như tia laser quét qua người anh từ đầu đến gót giày.
Không gian im lặng 2 giây… rồi Quân Duy lên tiếng:
“Thầy uống cà phê sáng? Loại gì vậy? Arabica hay Robusta? Tỷ lệ pha là bao nhiêu? Hay thầy chỉ đang cố giả vờ tỉnh táo để che giấu sự bất ổn tinh thần khi phải dạy lớp này?”
Tuấn Kiệt: “Ủa? Hỏi chi kỹ vậy? Tui uống theo khuyến mãi combo bánh mì thì sao?!”
Minh Thiên nghiêm túc nói:
“Thầy có nhận ra không, chỉ trong 30 phút tiết học, thầy đã ba lần cười gượng, bốn lần nói ‘ờ…’, và mười hai lần đảo mắt như đang hoài nghi cuộc sống. Thầy đang stress đúng không?”
Tuấn Kiệt gượng cười:
“Thầy… đâu có…” (trong đầu: “tụi bây là nguyên nhân á trời ơi!”)
Bất ngờ, lớp trưởng đứng lên thông báo:
“Thưa thầy, nhà trường mới thông báo: lớp mình được chọn làm tiết mục văn nghệ mở màn cho lễ hội trường tháng sau!”
Tuấn Kiệt chớp mắt:
“Ờ… tiết mục gì?”
Lớp trưởng:
“Tiết mục nhảy đôi. 4 cặp. Nam – nữ. Phối hợp vũ đạo.”
Cả lớp: “…”
Minh Thiên:
“Em không khiêu vũ.”
Khả Vy:
“Em không nhảy với người em ghét.”
Gia Phong:
“Em chỉ chấp nhận nếu được chọn bài nhạc của riêng mình.”
Yến Nhi:
“Em không nhảy trong môi trường ánh sáng xấu.”
Thiên Di:
“Em chỉ nhảy nếu được trang điểm full-face.”
Kha Lâm:
“Em cần thời gian phân tích độ rủi ro chấn thương trước đã.”
Minh Ngọc:
“Em đồng ý nếu được mặc đồ cosplay.”
Quân Duy:
“Em cần ký hợp đồng bảo mật hình ảnh trước.”
Tuấn Kiệt:
“Ờ… không sao… từ từ rồi thầy… nhập viện tâm thần cũng chưa muộn…”