Đặng Tuấn Kiệt, 24 tuổi, giáo viên hợp đồng môn Văn. Ngoại hình bình thường, trí tuệ bình thường, thậm chí độ may mắn trong đời còn thấp hơn nhiệt độ mùa đông ở Đà Lạt. Cuộc sống của anh vốn chỉ gói gọn trong việc soạn giáo án, chấm bài và tránh né cái máy photocopy hư mãi không ai sửa.
Cho đến một buổi sáng đẹp trời.
Bùm!
Kiệt tỉnh dậy trên chiếc bàn giáo viên, nhìn quanh lớp học…
Và cảm thấy vũ trụ vừa bị hack.
Cả cái lớp lạ hoắc. Trước mặt anh là đám học sinh trông như bước ra từ poster phim học đường pha tạp hành động Hollywood. Gái thì như thiên thần cosplay mẫu ảnh. Trai thì như nam chính ngôn tình xăm trổ. Một đứa nam đang chán chường lau con dao găm bằng khăn tay Gucci. Một đứa nữ đang lim dim, tay vẽ sơ đồ tấn công sân bay quân sự Mỹ lên vở ô ly.
“Ủa alo? Bộ phim Fast & Furious tập học đường hả?” – Kiệt lẩm bẩm.
Sau ba giây nạp dữ liệu hình ảnh, năm giây chấn động tâm lý và tám giây than trời, một luồng ký ức như bị nhét vào đầu anh:
Anh đã xuyên vào… một cuốn tiểu thuyết teenfic!
Cụ thể là bộ truyện “Hoàng tử lạnh lùng gặp công cháu băng giá?” – một tác phẩm mà em gái tiểu học của Kiệt hay đọc, anh tò mò không biết con bé đọc cái gì nên cầm xem thử. Cái thể loại nhân vật IQ 200, EQ 10, thích đập nhau nhưng vẫn top lớp.
Và đau đớn thay…
Anh không phải nam chính.
Anh không phải phản diện.
Anh không phải nhân vật có tên.
Anh là… thầy giáo Văn.
Người sẽ lãnh trọn mọi quả báo, giảng bài cho tụi học sinh IQ 200 nhưng không thèm nghe.
“Khoan khoan… nếu đúng theo cốt truyện thì—” Kiệt run rẩy nhìn quanh.
4 nam sinh:
4 nữ sinh:
Mỗi đứa đều là cậu ấm cô chiêu tập đoàn lớn, giàu đến mức tiền rơi không thèm nhặt, chỉ thuê người hốt.
Và theo như cốt truyện thì…
Chúng nó coi thầy cô là cỏ rác.
Thường xuyên “trừng phạt” thầy giáo mới để “xem có trụ được không”.
Thầy nào chịu nổi quá ba ngày là được lên thánh.
Kiệt chợt rùng mình. Nhớ lại đoạn đầu truyện, chính cái thầy Văn – tức anh hiện giờ – từng bị nhốt trong tủ dụng cụ với con chuột máy bay, suýt nhập viện vì sốc tâm lý.
Anh nuốt nước bọt cái ực.
“Không… không được! Mình phải sống! Phải dạy! Phải… về nhà coi đá banh tiếp chứ!”
Thế là trong ánh mắt lạnh như băng và lấp lánh như dao găm của tám học sinh siêu cấp thế giới ngầm, thầy Đặng Tuấn Kiệt – một con người văn phòng bình dân, chính thức bước vào con đường dạy Văn cho mafia.
Cũng trong khoảnh khắc đó, anh nghe tiếng chuông reo, lòng chỉ còn một câu duy nhất:
“Ông nội nào viết cái truyện này vậy hả?!”