Sau buổi sáng bị dội bom bởi 8 chiếc siêu xe, 8 con người IQ 200, 8 mùi nước hoa high-end và… 800 decibel hét fangirl-fanboy, Tuấn Kiệt cuối cùng cũng bước vào lớp học với tâm thế không khác gì… thầy giáo quốc tặc chuẩn bị giảng bài cho hội sát thủ học sinh.
Lớp 12A1 – nơi chứa đựng giấc mơ, hi vọng… và cả đám con ông cháu cha có thể mua đứt cả cái trường nếu nổi hứng.
Tuấn Kiệt vừa mở cửa bước vào thì:
ẦMMMMM!
8 ánh mắt lạnh như mùa đông Canada bắn qua bắn lại giữa hai hàng ghế đầu.
Một bên: 4 hotboy Demon – Minh Thiên, Kha Lâm, Gia Phong, Quân Duy.
Một bên: 4 nữ thần Angel – Thiên Di, Khả Vy, Yến Nhi, Minh Ngọc.
Không khí trong lớp đặc quánh như… chè đậu đỏ để qua đêm trong tủ lạnh.
Ánh mắt tụi nó nảy tia điện như đang đánh nhau bằng súng lazer.
Tuấn Kiệt nuốt nước bọt.
“Rồi xong. Mới vô mà tụi nó chuẩn bị bắn nhau bằng ánh mắt rồi.”
Ngồi xuống ghế giáo viên chưa đầy 2 giây, anh bị giáo viên chủ nhiệm (chị Hồng – người có niềm tin mãnh liệt vào “tình bạn lành mạnh trong học đường”) lôi ra thì thầm:
“Thầy Kiệt nè, tôi đã xếp chỗ cho mấy đứa học sinh mới rồi, thầy giúp tôi ổn định lớp nha!”
“Dạ xếp thế nào ạ?”
“Ghép cặp ngồi chung với mấy học sinh cũ cho nó… dễ hòa nhập.”
Tuấn Kiệt:
“Dạ… xếp ai ngồi với ai ạ?”
Chị Hồng mỉm cười, vỗ vai:
“Minh Thiên với Thiên Di.”
“Kha Lâm với Khả Vy.”
“Gia Phong với Yến Nhi.”
“Quân Duy với Minh Ngọc.”
Tuấn Kiệt: “…”
Ủa??? Đây là… ghép nhóm học Văn hay là cast phim “Khi kẻ thù là bạn bàn kế bên” vậy trời?
Tuấn Kiệt lắp bắp quay vào lớp:
“Ờ… chào mừng các em học sinh mới, à thì… theo sự sắp xếp của cô Hồng, từ nay, các em sẽ… ngồi theo cặp nha…”
Tám cái đầu quay phắt lại.
Mắt tụi nó sáng như mắt mèo nhìn chỗ giấu pate.
“Tụi tui… ngồi CHUNG?” – Cả 8 đứa đồng thanh, như thể vừa nghe thông báo sét đánh ngang tai.
Tuấn Kiệt toát mồ hôi:
“Ờ thì… chỉ là ngồi cùng bàn thôi… để tăng sự giao lưu… với cả… à… đoàn kết học đường…”
Cả lớp cứng đờ.
Minh Thiên liếc Thiên Di:
“Ngồi cạnh tôi, cố đừng làm phiền.”
Thiên Di cười nửa miệng:
“Yên tâm. Tôi sợ bị ngu lây IQ.”
Cả lớp: “Ơ kìa?!??”
Gia Phong thở dài nhìn Yến Nhi:
“Đừng tự tiện chạm vào đồ của tôi.”
Yến Nhi nheo mắt:
“Đồ cậu cũng chẳng đáng để tôi vứt đi.”
Kha Lâm lạnh lùng chỉnh lại kính, liếc Khả Vy:
“Đừng nhìn màn hình tôi.”
Khả Vy ngậm kẹo, mắt lườm một phát đủ thổi bay cả tường:
“Tôi hack não cậu chứ không cần nhìn màn hình.”
Quân Duy khinh khỉnh nhìn Minh Ngọc:
“Em mà nói nhiều là tôi đổi bàn.”
Minh Ngọc mỉm cười kiểu “bạn nói nữa tôi cho uống thuốc ngủ”:
“Tôi đang nghĩ xem nên để anh ngồi câm luôn hay cho anh tắt thở nhẹ nhàng.”
Tuấn Kiệt: “…”
Tôi không dạy Văn nữa đâu. Tôi muốn chuyển sang dạy Giáo dục công dân. Dạy học sinh bình tĩnh. Dạy cách sống không độc khẩu hại nhau.
Điều lạ là… không ai phản đối việc ngồi chung.
Dù miệng cãi như mổ bò, ánh mắt nảy lửa, nhưng tụi nó vẫn ngồi vào đúng vị trí, lặng lẽ lôi sách ra, cắm tai nghe, hoặc giả vờ gõ điện thoại nhưng thật ra là lên Google tra: “Sát thủ chuyên nghiệp làm sao giấu dao trong ngăn bàn mà không bị phát hiện?”
Còn Tuấn Kiệt?
Anh run tay mở giáo án. Mắt đảo qua từng cặp học sinh – mỗi cặp là một quả bom nổ chậm.
“Được rồi…” – anh thì thầm – “Không sao. Chúng nó ghét nhau nhưng vẫn ngồi cạnh. Có nghĩa là còn hy vọng.”
Ngay lúc đó… Khả Vy đẩy nhẹ điện thoại sang phía Kha Lâm:
“Mật khẩu trường. Xài đi. Wifi lớp yếu.”
Kha Lâm khựng lại vài giây… rồi nhận lấy, không nói lời nào.
Còn Minh Thiên, đang chép bài, bất chợt đưa tay kéo tập của Thiên Di lại:
“Ghi sai rồi. Chỗ đó là “khắc khoải”, không phải “khoắc khải”.”
Thiên Di nhíu mày… nhưng không đẩy ra.
Yến Nhi thấy Gia Phong lỡ tay làm rơi bút, liếc mắt nhìn xung quanh rồi… đá bút lại bằng mũi giày (đá chuẩn như vô World Cup).
Tuấn Kiệt:
“Ơ? Sáng nắng chiều mưa à…”
Anh mừng thầm. Nhưng đâu biết rằng – đó không phải là hòa thuận… mà là chiến tranh lạnh kiểu giới thượng lưu.
Nguy hiểm hơn… nguy hiểm rất nhiều…