Nghe tin người nhà họ Phó sắp tới, muốn đưa Tiểu Bảo lên thủ đô quay phim, cả nhà họ Ân mừng rỡ đến độ không biết phải cảm ơn sao cho đủ. Tiểu Bảo đã từng cứu mạng thiếu gia nhà họ Phó, bản thân họ vốn không mong báo đáp gì, chẳng ngờ nhà họ Phó lại nhớ kỹ chuyện cũ, không hề khinh thường gia cảnh nghèo khó, lại còn đích thân xuống tận nơi để cảm tạ và giúp đỡ.
Vì vậy, dù Tết còn chưa đến, bà La đã đích thân giết một con heo đen to nhất nhà để khoản đãi khách quý, vừa để cảm ơn sự hỗ trợ của nhà họ Phó, vừa để mừng việc Tiểu Bảo lần đầu được lên thành phố đóng phim. Chú cả Ân cũng không chần chừ, cầm đại đao lách cách đi thẳng về phía chuồng heo. Dưới sự chỉ dẫn đầy hào hứng của Tiểu Bảo, cuối cùng chọn ra được "kẻ xui xẻo" trong bầy.
Nhưng khi thấy người nhà họ Ân quá nhiệt tình, thiếu niên đành phải cười bất lực từ chối: “Vậy thì giết một con nhỏ thôi cũng được rồi.” Dù gì cũng chỉ có ba người – cậu, tài xế và vệ sĩ – làm sao ăn hết được nhiều đến thế.
“Được rồi.” Tiểu Bảo vừa gật đầu, ngón tay liền chỉ ngay vào con heo đen mập nhất trong chuồng. Như thể nhận ra điềm chẳng lành, con heo kia lập tức rụt người, tránh xa máng nước. Nhưng cũng không thoát được số mệnh. Sáng hôm ấy, tiếng kêu thảm thiết của nó vang vọng khắp xóm làng, từng xô máu đỏ tươi tuôn ra, khiến không ít hàng xóm kéo tới xem đông nghịt. Trẻ con thì ríu rít vây quanh, vừa chạy vừa cười như được xem hội.
“Này Hồng Mai, còn chưa đến Tết mà mổ heo rồi à?” Có người tò mò hỏi. “Không giữ lại để Tết đem ra chợ bán kiếm giá cao sao? Dạo này giá heo tăng gấp rưỡi đó!” Họ không tin bà La lão thái khôn khéo lại không biết điều đó.
Bà La thả dao, dùng tay áo lau mồ hôi, một lát sau lại tiếp tục vung tay chém xuống, thần thái vẫn oai phong như thuở còn trẻ. Vừa giết heo vừa giải thích: “Đúng rồi, chẳng phải ông Phó muốn đưa Tiểu Bảo lên thành phố đóng phim sao? Còn chuyện xây xưởng nữa. Chúng tôi mổ heo là để ăn mừng chuyện vui ấy mà.”
“Oa, chúc mừng chúc mừng! Tôi nói rồi mà, Tiểu Bảo đúng là đứa có phúc! Không phải ai cũng có cơ hội lên thành phố lớn đóng phim đâu nhé. Sớm muộn gì cũng thấy mặt nó trên TV cho mà xem!” Họ vừa nói vừa liếc nhìn nhà họ Ân với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Từ lúc Tiểu Bảo cứu người, cuộc sống nhà họ Ân rõ ràng thay đổi hẳn—cháu gái lớn thì thi đại học, cháu trai nhỏ thì đóng phim, trong nhà lại sắp mở xưởng. Đó chẳng phải phúc khí hiện hữu sao? Cả xóm ai cũng ganh tị, chỉ tiếc nhà mình chẳng có đứa nhỏ nào giỏi giang như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT