Một cánh tay trắng đến phát sáng đưa tới trước mặt cô ấy, ánh nắng chiếu lên lòng bàn tay, chói loá, cô gái ngẩng đầu lên thì thấy một…
Khuôn mặt rất tuyệt vời!
Cô gái nhìn chằm chằm, giọng nói cũng trở nên máy móc: "Cảm ơn ạ."
Từ Hồi Chu mỉm cười: "Tiện tay thôi, không cần khách sáo."
Anh cười, khuôn mặt cô gái bùng nổ, nhân viên cải tạo gọi mấy lần, cô ấy mới lưu luyến quay về.
Cô ấy cứ bước ba bước là ngoảnh đầu, khi quay đầu lại thì gặp phải người phụ nữ đi từ trong tiệm ra.
Người phụ nữ ngạc nhiên nói: "Mặt đỏ thế kia, nhìn cái gì vậy?"
Cô gái bắt lấy tay người phụ nữ, phấn khích chỉ vào người trước trước mặt: "Dì nhỏ mau nhìn đi, trai đẹp đó!"
"Kích động như thế là đẹp cỡ nào chứ…" Người phụ nữ nhìn sang, trên vỉa hè rợp bóng cây ngô đồng, ánh sáng lốm đốm giữa những bóng cây bao phủ lên một bóng lưng cao ráo gầy gò trong chiếc áo trắng tóc đen.
Cô ấy bỗng nhiên ngẩn người, đột ngột nhớ đến chàng trai xinh đẹp kia.
Trong phòng học rất ồn ào, chỉ có thiếu niên áo trắng tóc đen yên tĩnh đọc sách, ánh mặt trời buổi chiều và làn gió phất phơ lướt qua tóc mái của anh, những tia sáng vàng nhỏ bé nhảy múa trên mi mắt của anh, dường như đến ánh mặt trời và gió cũng đối xử với anh dịu dàng hơn người khác.
Bóng lưng dần dần đi xa rồi biến mất trên con phố, giống như thiếu niên đã từng khiến cô ấy say mê những năm tháng tuổi trẻ, cũng không nhìn thấy nữa.
Khoé mắt người phụ nữ đã lặng lẽ ướt nhoè, cô ấy xoa mạnh.
Sau đó bận rộn kiếm sống quá, dần dần bớt nghĩ đến anh rồi.
Thì ra, đó đã là chuyện của mười năm trước rồi.
…
Nhà họ Lục.
"Thằng nhóc thối, đêm đầu tiên trở về mà đã lêu lổng ở bên ngoài!"
Lục Tố vừa mới vào phòng khách thì một cái gối bay về phía cậu, cậu cười mỉm đón lấy: "Anh cả thật vô lý, em lưu vong ở nước ngoài tám năm, về gặp bạn bè là chuyện thường tình thôi."
Lục Dực An cười lớn, bước tới ôm chặt lấy Lục Tố: "Hoan nghênh về nhà!"
Anh ta buông tay ra: "Ui, lại cao lên rồi! Cũng đẹp trai hơn nữa!"
Lục Dực An là con trai cả của bác cả Lục Tố, lớn hơn Lục Tố một giáp, từ sau chuyện đó, trước khi Lục Tố ra nước ngoài học thì đều do anh ta chăm sóc, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
"Tạm ổn." Nụ cười của Lục Tố vẫn không vơi đi, đẩy Lục Dực An đi vào trong: "Anh Ngạn không có ở nhà à?"
Dứt lời, một bóng người đi từ trong ra, Tống Minh Ngạn bưng dưa lưới xanh non, cười nói: "Ngày đầu tiên tiểu thiếu gia nhà chúng ta trở về, anh nào có nỡ đi ra ngoài chứ."
Lục Dực An khẽ hất cằm: "Chị dâu của em nhắc em cả đêm, tai anh mọc kén rồi đây này."
Tống Minh Ngạn bước tới vỗ nhẹ lên vai Lục Dực An một cái, chọn một miếng dưa lưới bỏ vào tay Lục Tố: "Đừng nghe anh ấy nói bậy, cả đêm không về, đi gặp bạn à?"
Lục Tố từ chối cho ý kiến, ăn trọn miếng dưa lưới, đưa cho Tống Minh Ngạn một cái túi giấy: "Quà cho anh."
Tống Minh Ngạn mở ra, trong túi là mười hộp sô cô la, anh ta cười nói: "Cảm ơn, anh thích sô cô la trắng của hãng này lắm."
"Sô cô la trắng nhiều đường." Lục Dực An ôm Tống Minh Ngạn: "Bác sĩ bảo em hạn chế đường, ăn hết túi này xong là không được phép ăn nữa."
Tống Minh Ngạn ngọt ngào gật đầu: "Biết rồi ông xã."
Lục Tố vặn eo bẻ cổ nói: "Hai người tiếp tục đi, em ngủ bù đây."
Tống Minh Ngạn nhanh chóng nháy mắt với Lục Dực An, Lục Dực An lập tức gọi Lục Tố lại: "A Tố, ngày mốt chị dâu em có một buổi đấu giá từ thiện, hay là em đi theo chơi cho vui? Chọn một ít mòn đồ nhỏ cho bà nội."
Lục Dực An dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Gần đây bà nội luôn sống ở nhà tổ, cũng không đến công ty, không biết là có chuyện gì."
Lục Tố không dừng bước, phất tay lên lầu: "Không có hứng thú."
Lục Dực An cười mắng: "Thằng nhóc thối, bóng lưng cũng đẹp trai như vậy."
Anh ta quay đầu nói: "Anh đã sớm nói là nó không hề hứng thú với những thứ đó rồi mà, uống rượu đua xe còn tạm được."
Tống Minh Ngạn không trả lời, chờ Lục Dực An đi ra ngoài, anh ta lấy điện thoại di động ra.
[Lục Tố không đến buổi đấu giá.]
…
Hôm sau đến buổi đấu giá.
Bảy giờ tối, bãi đỗ xe của trung tâm triển lãm và hội nghị quốc tế Thiên Hồ đã đầy xe sang trọng, Từ Hồi Chu chờ buổi đấu giá bắt đầu mới tiến vào hội trường từ cửa hông.
Phòng đấu giá cho thuê một phòng hội nghị ở tầng một, không gian cũng đủ chứa hơn nghìn người, chia ra hai bên trái phải, ở giữa có một lối đi nhỏ.
Từ Hồi Chu ngồi ở hàng đầu tiên bên trái, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Tống Minh Ngạn ở chính giữa hàng đầu tiên bên phải.
Tống Minh Ngạn đang nói chuyện phiếm với người bên cạnh.
Bộ tây trang thủ công quý giá, ăn nói tao nhã thong dong, so với người đàn ông quỳ trước mặt anh mà khóc tỉ tê trước đây thì tưởng như hai người vậy.
Mười năm trước, cũng trong một buổi tối mùa hè, Tống Minh Ngạn quỳ nắm lấy tay anh mà khóc thất thanh: "Tôi không muốn, tôi chỉ muốn có được một suất…"
Trong mắt anh hiện lên hình ảnh anh nhìn thấy lúc hừng đông.
Thi đại học xong, anh tìm việc giao đồ ăn để tiết kiệm tiền mua quà tặng, nửa đêm nhận được một đơn ở khách sạn vùng ngoại thành, anh đem tới khách sạn trước thời hạn, đưa cho lễ tân xong và vừa định chạy đi giao đơn khác, thì cửa thang máy đối diện mở ra.
Trong thang máy, người đàn ông lớn tuổi cúi đầu hôn trán một người đàn ông trẻ tuổi khác.
Lúc anh đến trường đại học của Tống Minh Ngạn tìm Tống Minh Ngạn thì gặp phải người đàn ông này, và một người phụ nữ, Tống Minh Ngạn cười nói bước ra khỏi giảng đường.
Tống Minh Ngạn cười giới thiệu: "Chào hỏi đi, đây là thầy hướng dẫn của tôi, và cô tốt nhất thế giới của tôi!"
Hôn xong, Tống Minh Ngạn và thầy hướng dẫn của anh ta đi ra khỏi thang máy, bỗng nhiên cứng đờ, ngước mắt ngỡ ngàng nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Minh Ngạn run rẩy toàn thân, lại gắng gượng bình tĩnh bước đi dưới sự thúc giục của thầy hướng dẫn.
Màn đêm buông xuống, Tống Minh Ngạn đi tới căn phòng nhỏ của anh: "Cậu hãy tin tôi, tôi không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, tôi không thông minh bằng các cậu, không học giỏi bằng các cậu, tôi không còn cách nào khác!"
Tống Minh Ngạn nắm chặt tay anh quỳ xuống, nước mắt giàn giụa: "Tôi không muốn, tôi chỉ muốn có được một suất, bị người ta biết thì tôi nhất định sẽ bị đuổi, cuộc đời tôi sẽ kết thúc, cậu giúp tôi với, chúng ta là bạn bè thân thiết, tôi là anh cả mà cậu thân nhất! Cậu đừng hủy hoại tôi…"
Anh chưa kịp trả lời thì tiếng chìa khoá chuyển động vang lên.
Chàng trai đẩy cửa đi vào: "Tôi muốn đi du lịch ở đâu đó, rừng nguyên sinh đi!"
"Ấy, anh Minh Ngạn cũng ở đây à."
…
Ký ức và hiện thực dần dần chồng chéo vào nhau, Từ Hồi Chu thu hồi ánh mắt, kiên trì đợi Tống Minh Ngạn ra giá.
Thời gian trôi qua, từng món đồ đấu giá đã lần lượt bán hết, Tống Minh Ngạn vẫn không ra giá.
Chuẩn bị kết thúc, người bán đấu giá lấy ra một bức tranh sơn dầu.
Nghệ sĩ này không nổi tiếng, giá khởi điểm là thấp nhất trong toàn bộ, 10 nghìn.
"100 nghìn."
Tống Minh Ngạn giơ bảng lên.
Chuyên gia đấu giá ước tính khoảng 10 nghìn, người bán đấu giá chuẩn bị hoàn tất theo quy trình.
Lúc này…
"500 nghìn."
Một giọng nam thanh lãnh không nhanh không chậm vang lên.
Nhưng mà, mức giá này không đáng chú ý trong rất nhiều người trả giá đêm nay, Tống Minh Ngạn cũng giơ bảng lần nữa: "700 nghìn."
"1 triệu."
Hội trường vang lên tiếng bàn tán nho nhỏ, Tống Minh Ngạn cũng thoáng nghiêng đầu nhìn qua.
Trong hội trường không mở đèn, bóng người lắc lư, anh ta không nhìn ra là ai đang trả giá, giọng nói rất xa lạ, không phải là người quen của anh ta.
Tống Minh Ngạn suy nghĩ một chút rồi giơ bảng lần nữa: "1,2 triệu."
"2 triệu."
Mức giá cao nhất hiện tại là một cái bình hoa cổ 6,58 triệu, 2 triệu không tính là đắt, nhưng bức tranh này chỉ là tác phẩm của một hoạ sĩ bình thường, Tống Minh Ngạn chần chừ.
Lục Dực An tuy là trưởng tôn của nhà họ Lục, nhưng chỉ là một quản lý chi nhánh cho nhỏ của Lục thị, mỗi tháng ngoài số tiền lương còm cõi, ra thì chỉ có một khoản sinh hoạt phí do nhà họ Lục phát, hai người họ mỗi tháng là 4 triệu.
Anh ta thường phải điều hành quỹ, tham gia đủ các hoạt động, cộng thêm chi tiêu hằng ngày, mỗi tháng đều chi nhiều hơn thu, nhưng mà bề ngoài vẫn hoành tráng.
Anh ta muốn bức tranh này, có hai nguyên nhân.
Một là hoạ sĩ là sinh viên nghèo khó, đã trở thành hoạ sĩ sau khi nhận được tiền quyên góp.
Hai là bức tranh sơn dầu này tên là "Quên", nội dung là những người già bị bỏ lại trên núi.
Đây là hình thức quảng cáo tốt nhất cho quỹ từ thiện.
Nhưng anh ta không có tiền, mức ra giá của bức tranh này đã vượt ra khỏi dự tính của anh ta quá xa.
Tống Minh Ngạn do dự vài giây, rồi giơ bảng ra giá cuối cùng: "2,5 triệu."
Anh ta vừa dứt lời, giọng nói thanh lãnh kia vẫn không nhanh không chậm: "4 triệu."
Cả hội trường náo động.
Người bán đấu giá sửng sốt một giây mới đi theo quy trình.
"4 triệu lần một."
"4 triệu lần hai."
Búa đấu giá hạ xuống.
"4 triệu hoàn tất!"
Cả hội trường rối rít nhìn về phía hàng đầu tiên bên trái, Tống Minh Ngạn cũng nhìn theo.
Lần này thấy được rồi.
Đèn chiếu từ trên sân khấu xuống, hàng đầu tiên bên trái, mọi người đều dồn mắt về phía đó, chỉ có một người không nhúc nhích.
Tống Minh Ngạn thấy được một gò má quá tinh xảo.
Ánh sáng ảm đạm, màu da của người đàn ông vẫn trắng đến phát sáng, mái tóc ngắn màu đen, có thể nhìn ra là vô cùng trẻ tuổi.
Tống Minh Ngạn lục tìm trong trí nhớ.
Kẻ giàu có vừa trẻ tuổi vừa ra tay hào phóng, đáng để kết thân.
Chờ buổi đấu giá kết thúc, hội trường sáng đèn, anh ta lập tức đứng dậy đi về phía bên phải, nhưng chỉ thấy một bóng lưng rời đi.
Tống Minh Ngạn đi theo không chút do dự.