9 giờ tối, cổng ra sân bay.

"Triệt Triệt! Em mua sô cô la cho anh này!"

Một thanh sô cô la đưa ra trong đám đông chen chúc, vệ sĩ đang định gạt ra thì Thẩm Dữ Triệt ngăn lại, mỉm cười nhận lấy, đèn chiếu lên lớp giấy gói xinh đẹp, anh ta nhẹ nhàng phe phẩy: "Vừa hay anh vẫn chưa ăn tối!" 

Anh ta bỏ vào túi, khom người lên xe.

Tiếng la hét đinh tai nhức óc vang lên sau lưng: "A a a a a, cục cưng, em mãi mãi yêu anh!"

Trợ lý nối gót lên xe và đóng cửa lại, xe lập tức khởi động, nhanh chóng rời khỏi sân bay.

Trợ lý lau mồ hôi quay đầu lại: "Cuối cùng cũng ra được rồi!" 

Sau đó trợ lý tươi cười nhìn ra sau: "Anh Triệt, em vứt sô cô la đi nhé, đừng ăn mấy thứ không rõ nguồn gốc."

Trong xe không mở đèn, Thẩm Dữ Triệt chìm vào chiếc ghế da mềm mại rộng lớn, xe lướt nhanh trên con đường ở sân bay, đèn đường ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt lớn chừng bàn tay của anh ta, không thấy rõ nét mặt, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh ta.

"Người hâm mộ cho tôi, không phải không rõ nguồn gốc."

Trợ lý liên tục gật đầu: "Phải phải! Anh Triệt của chúng ta đúng là chiều fan!"

Thẩm Dữ Triệt không lên tiếng nữa.

Anh ta móc điện thoại di động ra, cúi đầu nhập vài chữ, gửi cho một dãy số.

Đối phương lại không trả lời.

Thẩm Dữ Triệt cũng không vội, nhắm mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, trở về bãi đỗ xe chung cư, anh ta không cho trợ lý đi theo mà lên lầu một mình.

Đi ngang qua thùng rác, anh ta lấy sô cô la từ trong túi ra, thong thả bóp nát rồi ném vào, sau đó lấy khăn tay ra, lau đầu ngón tay mấy lần.

Trở về nhà, Thẩm Dữ Triệt nhận được câu trả lời.

[Sao cậu biết số tôi? Không phải đã thoả thuận sẽ không liên lạc với nhau nữa sao!]

Thẩm Dữ Triệt im lặng nhếch môi, anh ta thay giày ra rồi đi vào phòng khách, trả lời vài tin nhắn thoại thành khẩn.

[Hết cách rồi, ai bảo anh là "chị dâu cả" của Lục Tố nhà tôi chứ.]

[Nghe nói anh lập quỹ từ thiện, bạn bè trong giới của tôi đều rất muốn tìm một quỹ từ thiện uy tín để thường xuyên quyên góp đây.]

[Anh biết tôi yêu Lục Tố nhiều thế nào đúng không, bây giờ cậu ấy đang ở nhà, hay là đang lên giường với một con hồ ly tinh nào đó rồi?]

Anh ta biết đối phương sẽ không từ chối, để điện thoại di động xuống, chậm rãi đến phòng bếp.

Anh ta uống sữa đi ra ngoài, điện thoại sáng lên, một tin nhắn nhảy ra.

[Đêm nay cậu ấy không về nhà, hai ngày nữa có một buổi đấu giá, tôi sẽ thử dẫn cậu ấy đi.]

Thẩm Dữ Triệt kéo ghế ra ngồi xuống, môi dính một ít sữa, gõ một hàng chữ.

[Đã nhận! Cảm ơn anh cả yêu quý của tôi nhé!]

Không có việc gì làm, anh ta chống cằm lười biếng suy nghĩ.

Lục Tố của anh ta bây giờ đang làm gì nhỉ.

"Em về rồi." Lục Tố cắm hoa tươi xong, xoay người nói với người đàn ông trên giường.

Cậu lật người người đàn ông lại, rồi xoa bóp cánh tay cho anh ấy.

Cứ im lặng như thế trong chốc lát: "Ngủ mười năm rồi." Lục Tố bỗng nhiên nở nụ cười: "Nếu còn không tỉnh, cơ bụng tám múi mà anh tập ra được sẽ hoàn toàn biến mất đấy."

Đương nhiên sẽ không có ai trả lời cậu.

Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng "tích tích" thỉnh thoảng của dụng cụ.

"Hô!"

Từ Hồi Chu bỗng nhiên mở mắt ra.

Trần nhà phản chiếu ánh sáng xanh, cổ anh vẫn còn vương vấn cảm giác lạnh lẽo khi bị rắn quấn quanh trong mơ, anh chậm rãi nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nhìn rõ đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.

2:01

Từ đầu đến cuối chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ.

Từ Hồi Chu vén chăn lên xuống giường, điều hoà mở 28 độ, lòng bàn tay anh lại lạnh cóng, nhìn khuôn mặt cắt không còn giọt máu trong gương, Từ Hồi Chu rửa mặt bằng nước nóng mấy lần.

Không ngủ tiếp nữa, Từ Hồi Chu đi tới ghế sô pha ngồi xuống, mở cái hộp hình vuông màu đen kia ra.

Ánh sáng ấm áp chiếu vào hộp, là một túi lớn đựng mảnh ghép hình.

Từ Hồi Chu lấy mảnh ghép ra, nhanh nhẹn tháo chiếc hộp ra, chiếc hộp lập tức bày ra một khung ghép hình.

Một số mảnh ghép đã được ghép trong khung, rải rác phân tác, vẫn chưa nhìn ra được bức hình.

Hơn một nghìn mảnh ghép, Từ Hồi Chu vẫn chưa phân loại, anh lấy ra một mảnh ghép trong túi, ngắm nghía một lát rồi lấp vào một khoảng trống.

Anh ghép rất chậm, rất lâu sau mới lấy một mảnh ghép, đến khi ngoài cửa sổ xuất hiện màu trắng bạc, cũng chỉ thêm được mấy khung cảnh.

Từ Hồi Chu nhìn thời gian một chút, cất mảnh ghép đi, tưới nước cho chậu hoa, rồi thay quần áo đi ra ngoài.

Anh không đến nhà hàng của khách sạn, mà đi thẳng ra khỏi khách sạn.

Trời hơi sáng, nhân viên vệ sĩ đang lau dọn, người qua đường đều mặc áo tay ngắn và quần short, Từ Hồi Chu vẫn mặc áo sơ mi trắng dài, quần dài màu đen, anh đi về phía trước theo lối đi bộ, gặp một tiệm ăn sáng mở cửa thì bước vào.

Trong tiệm vẫn chưa có khách, Từ Hồi Chu gọi một chén cháo, một cái bánh bao đường hình tam giác.

Là một người đàn ông trưởng thành, sức ăn của anh ít đến nỗi quá đáng, ông chủ nhắc nhở anh: "Một cái bánh bao tam giác e là không đủ no đâu."

Từ Hồi Chu quét mã trả tiền: "Bác sĩ không cho ăn nhiều."

Ông chủ quan sát Từ Hồi Chu, quả thật như người bệnh, ông ấy gọi với vào phòng bếp: "Bàn thứ hai, một chén cháo một bánh bao tam giác."

Cháo và bánh bao tam giác chẳng mấy chốc đã được mang ra, bốc hơi nóng hầm hập.

Bánh bao tam giác mới ra lò, Từ Hồi Chu cắn một miếng lớn, nhân đường đỏ nóng hổi chảy đầy miệng, sắc mặt anh cũng không thay đổi là bao.

Anh ăn rất nhanh, đây là thói quen để lại khi anh làm việc quanh năm, chỉ mấy phút mà chén đĩa đã sạch bong.

Từ Hồi Chu để đũa xuống, khẩu phần rất ít, dạ dày của anh vẫn no đến mức khó chịu, anh đè mạnh lên dạ dày, lấy điện thoại di động ra mở bản đồ, tìm trong chốc lát mới đứng dậy rời đi. ( app truyện T Y T )

Tháng sáu trời sáng nhanh hơn, ra bên ngoài trời đã hửng nắng rồi.

Từ Hồi Chu đi theo bản đồ, khoảng nửa tiếng sau là đến điểm kết thúc, một tiệm búp bê thủ công.

Mặt tiền cửa tiệm không lớn, bày đầy búp bê đủ loại, có vẻ chật chội nhưng ấm áp, Từ Hồi Chu chăm chú chọn một con cỡ trung, gấu trúc ôm thanh trúc gặm.

Ông chủ liếc trộm anh, nhỏ giọng nói miễn phí tiền đóng gói, Từ Hồi Chu không cần, tháo mác ra và bỏ vào một túi giấy đơn giản.

Mười giờ, Từ Hồi Chu đến bệnh viện trực thuộc đại học thủ đô đúng giờ.

Giờ này thì anh Trương đang làm việc.

Từ Hồi Chu xách túi giấy đi vào thang máy, trong thang máy đầy người, Từ Hồi Chu có ngoại hình nổi bật, nhưng ở đây sẽ không ai có tâm trạng nào mà chú ý đến anh.

Bệnh viện trực thuộc là bệnh viện cũ, cơ sở vật chất khá cổ xưa, thang máy loạng choạng đi rất lâu mới đến khu nội trú của khoa huyết học.

Bầu không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, sàn nhà được lau dọn sáng bóng, con đường rất yên tĩnh khi Từ Hồi Chu đi tới phòng bệnh số 1709.

Trong phòng bệnh số 1709 cũng yên tĩnh.

Có sáu giường bệnh, ba giường trống, giường gần cửa sổ có một cô bé tám tuổi đang ngồi, cái bảng cuối giường viết tên cô bé – Trương Bất Nhiễm.

Mẹ của cô bé đi ăn cơm rồi, mẹ luôn đợi cô bé ăn xong rồi mới đi ăn.

Trương Bất Nhiễm lật sách, đột nhiên có người đứng bên giường cô bé, cô bé nghiêng đầu thì thấy một chú rất cao rất gầy.

Trương Bất Nhiễm lễ phép hỏi: "Chú tìm ai thế ạ?"

Từ Hồi Chu cười khẽ: "Chú tới thăm bạn, nhưng không thấy cô ấy." Anh bịa ra một cái tên: "Cô ấy tên là Mẫn Mẫn."

"Phòng bệnh của chúng con không có ai tên là Mẫn Mẫn cả." Trương Bất Nhiễm để sách xuống, chuẩn bị ấn chuông: "Để con gọi chị y tá nhé!! Chắc chắn họ biết!"

"Không cần, chỉ còn trên lầu chưa tìm, chú nghĩ cô ấy hẳn là ở trên lầu." Từ Hồi Chu lấy một con gấu trúc trong túi giấy ra: "Cảm ơn con, đây là món quà nhỏ dành cho con."

Đôi mắt Trương Bất Nhiễm lập tức tỏa sáng, gấu trúc thật là đáng yêu! Nhưng ba nói "không có công không nhận lộc", cô bé vẫn lắc đầu: "Con có giúp được gì cho chú đâu ạ."

Từ Hồi Chu khom người, để gấu trúc tới đầu giường Trương Bất Nhiễm, đôi mắt cong cong rất hiền hoà: "Không phải con muốn tìm y tá giúp chú sao?"

Trương Bất Nhiễm chớp mắt mấy cái, muốn nói nhưng cô bé vẫn chưa gọi mà, thì Từ Hồi Chu nói tiếp: "Tạm biệt, chúc con sớm khỏi bệnh!"

Trương Bất Nhiễm trịnh trọng gật đầu: "Tạm biệt chú! Mẫn Mẫn cũng sẽ sớm khỏi bệnh thôi!"

Từ Hồi Chu rời khỏi phòng bệnh, phía trước hành lang, một người đàn ông đen gầy xách theo một túi sách và hoa quả bước ngang qua trước mặt anh, cười đi vào phòng 1709.

Mười năm trôi qua, có lẽ anh Trương đã quên thiếu niên "trầm cảm tự sát" đó rồi, có lẽ anh ấy vẫn còn nhớ, nhưng anh ấy cũng chỉ từng thấy ảnh trong thẻ sinh viên của anh.

Nói tóm lại là anh ấy hoàn toàn không để ý đến Từ Hồi Chu.

Từ Hồi Chu lại vẫn nhớ anh Trương.

Sau khi kiếm đủ tiền, anh đã điều tra mọi chuyện năm đó, mới biết được thì ra vẫn có hai người từng lên tiếng vì anh.

Một người trong đó là anh Trương.

Lúc đó anh Trương là phóng viên thực tập mới tốt nghiệp, anh ấy cho rằng việc một người bị trầm cảm đặc biệt chạy vào rừng rậm nguyên sinh để tự sát là quá khó tin, nên xin đi vào rừng nguyên sinh để điều tra.

Chẳng qua chưa kịp đi thì anh Trương đã bị sa thải rồi, thậm chí luôn gặp phải khó khăn, lại không tìm được việc làm, anh ấy bận rộn bôn ba vì cuộc sống, nên việc điều tra không giải quyết được gì.

Từ Hồi Chu nghe thấy tiếng cười của hai ba con vang lên từ phòng bệnh, sau đó lặng lẽ rời đi.

Mà người còn lại, là bạn học cùng lớp đi tìm phóng viên Trương lúc đó, khóc lóc nói Từ Hồi Chu tuyệt đối không thể mắc chứng trầm cảm.

Từ Hồi Chu lục tìm trong trí nhớ ra một cô gái cầm đề thi tới tìm anh hỏi bài, cuối cùng lại không nói được một lời nào, đỏ mặt cúi đầu chạy đi.

Trong phòng đấu giá, người phụ nữ đang nói chuyện điện thoại trong phòng đã mất đi vẻ ngây ngô, một cô gái mười bảy mười tám tuổi đứng trước cửa tiệm, đưa dụng cụ cho những nhân viên trùng tu.

Phòng đấu giá của dì nhỏ cô ấy ban đầu nửa chết nửa sống, tháng trước đột nhiên nhận được một đơn hàng lớn, liên quan đến từ thiện, sẽ có không ít nhân vật nổi tiếng giàu có đến tham dự, không chỉ lấy tiền thuê hậu hĩnh, mà phòng đấu giá còn có thể móc nối quan hệ với những khách hàng mà trước đây khó có thể tiếp xúc.

Dì nhỏ của cô ấy phải nói là gặp phải vận cứt chó cực lớn rồi, cuộc đời của dì nhỏ khổ quá ắt đến ngày sung sướng rồi, ngày kia chính là hội đấu giá, trong khoảng thời gian này dì nhỏ của cô ấy đã bỏ ra một số vốn rất lớn để sửa sang mặt tiền, cô gái có rất nhiều thời gian sau khi thi đại học, nên chủ động chạy tới giúp đỡ.

Cần đinh ốc, cô gái ngồi xổm xuống tìm tòi, tìm được một túi thì đứng dậy, không để ý cái túi bị rách, mấy cái đinh ốc tuột ra ngoài rơi xuống đất bò lổn ngổn.

Cô gái nhanh chóng đuổi theo.

Cô ấy vừa đuổi theo vừa nhặt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play