Từ Hồi Chu biết Tống Minh Ngạn sẽ đến tìm mình.
Thế là anh cố tình ra giá cao để giành lấy bức tranh mà Tống Minh Ngạn đã nhắm đến, với tính cách của Tống Minh Ngạn, chắc chắn anh ta sẽ muốn làm quen anh.
Đến quầy thanh toán, anh đưa tấm séc đã ký sẵn qua, chữ ký là một trong những cái tên nước ngoài của anh, khi nghe thấy tiếng bước chân, anh mỉm cười chào tạm biệt nhân viên công tác.
Anh không sợ Tống Minh Ngạn sẽ nhận ra mình.
Đã mười năm trôi qua, ngoại hình và cử chỉ của anh đã thay đổi từ lâu, quan trọng nhất là… Tống Minh Ngạn vô cùng ngu ngốc.
Khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, anh mới 7 tuổi nhưng Tống Minh Ngạn đã 9 tuổi, thế mà 9 năm sau gặp lại, Tống Minh Ngạn đã chẳng còn chút ấn tượng nào về anh.
Huống chi là Tống Minh Ngạn bây giờ, chỉ nhìn thoáng qua thì làm sao anh ta có thể liên tưởng đến người đã mất mạng dưới vực sâu chứ.
Nhưng mà bây giờ chưa phải lúc gặp Tống Minh Ngạn.
Anh còn một việc cần phải hoàn thành nữa.
Tống Minh Ngạn đuổi theo đến phòng thanh toán, tuy nhiên lại chậm một bước.
Qua lớp cửa sổ sát đất, bóng lưng ấy dần dần khuất dạng.
Tống Minh Ngạn không đuổi theo nữa, ánh mắt lặng lẽ đánh giá bộ trang phục, rồi hệt như mèo ngửi thấy mùi tanh, anh ta nhanh chóng phát hiện ra chiếc đồng hồ trên cổ tay phải.
Tống Minh Ngạn vô cùng kinh ngạc.
Chiếc đồng hồ da cá sấu đen bóng phiên bản giới hạn kia Lục Dực An cũng có một chiếc, đó là món quà mừng tuổi trưởng thành mà mẹ Lục Dực An đã đặt cho anh ta, nó không chỉ có giá trên trời mà còn kèm theo một đống điều kiện.
Ví dụ như gia thế hiển hách.
Người này quả thực có lai lịch không nhỏ, không phải dạng giàu có bình thường.
Ánh mắt Tống Minh Ngạn sáng lên, anh ta tiến đến hỏi nhân viên công tác: "Người mua bức "Quên" là ai vậy? Trông lạ quá."
Nhân viên công tác nhận ra Tống Minh Ngạn nên thành thật trả lời.
"Là người nước ngoài hay Hoa kiều nhỉ?" Tống Minh Ngạn lẩm bẩm, đưa tay sờ môi, cười hỏi: "Tôi khá thích bức tranh này, có cách nào liên lạc với anh ấy không?"
Việc bán lại đồ sau khi đã đấu giá không phải là hiếm, thế nhưng nhân viên lại tỏ vẻ khó xử: "Không có đâu ạ."
Tống Minh Ngạn ngạc nhiên, hỏi: "Không có thông tin liên lạc, vậy sau này các cậu giao tranh cho anh ấy thế nào?"
Nhân viên công tác lắc đầu: "Vị khách đó nói khi nào nhận tranh sẽ liên lạc với chúng tôi."
…
Từ Hồi Chu bước ra khỏi trung tâm triển lãm và hội nghị, trước mặt là một quảng trường rộng lớn, xung quanh chẳng có tòa nhà cao tầng nào, gió từ ba phía thổi mạnh tới, mang theo cái lạnh của màn đêm.
Cảm giác lạnh buốt lan dọc khiến cánh tay Từ Hồi Chu nổi da gà, anh khẽ ho vài tiếng rồi kéo tay áo xuống, che đi chiếc đồng hồ quá nổi bật, sau đó cúi người lên xe.
Anh đã từng thấy chiếc đồng hồ này trên cổ tay Lục Dực An, sau này có một vụ kiện tụng khó nhằn tìm đến, Từ Hồi Chu thấy vị khách nọ cũng đeo chiếc đồng hồ giống hệt nên đã đổi giọng và đưa ra điều kiện.
Nửa năm sau, anh đã có được chiếc đồng hồ.
Vừa về đến khách sạn thì bất ngờ có cuộc điện thoại gọi đến.
"Hồi Chu, tôi tan làm đi ngang qua gần khách sạn cậu này, cậu đi làm về chưa, tôi tiện đường ghé qua dẫn cậu đi ăn khuya luôn nhé?"
Giọng Hoắc Hữu Lễ nghe có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Đó là vì anh ấy không giỏi nói dối, thật ra anh ấy đã đến từ sớm, đợi ở gần khách sạn rất lâu, mãi đến khi nhìn thấy Từ Hồi Chu bước vào khách sạn rồi thì anh ấy mới gọi điện thoại.
Từ Hồi Chu cũng không vạch trần Hoắc Hữu Lễ, khi nãy vừa xuống xe anh đã phát hiện ra xe của Hoắc Hữu Lễ rồi, Hoắc Hữu Lễ không giỏi nói dối, cũng không giỏi che giấu.
Từ Hồi Chu không quay đầu lại, vừa nói chuyện điện thoại vừa bước vào thang máy: "Vừa về, tôi ở phòng 2100, cậu lên đi."
Hai mươi phút sau, Hoắc Hữu Lễ đứng trước cửa phòng 2100, anh ấy kiểm tra lại trang phục của mình vài lần rồi mới giơ tay gõ cửa.
Khi nghe tiếng bước chân trong phòng ngày càng gần thì tim Hoắc Hữu Lễ đập càng lúc càng mạnh.
Đây là lần đầu tiên Từ Hồi Chu cho phép anh ấy đến gần không gian riêng tư của mình. ( truyện trên app t.y.t )
Mặc dù chỉ là khách sạn nhưng Hoắc Hữu Lễ vẫn cảm thấy đây là một bước tiến lớn.
Có lẽ…
Thế nhưng khi cửa mở ra, Hoắc Hữu Lễ lập tức thất vọng, bởi vì tuy Từ Hồi Chu có thay quần áo, thế nhưng anh chỉ đổi từ áo sơ mi màu xám bạc sang áo sơ mi trắng.
Anh ấy tự cười nhạo bản thân, nghĩ, thôi thì ít ra cũng cởi được hai cúc áo, điều này chứng tỏ khi đối diện với anh ấy, đối phương đang ở trạng thái thư giãn.
Hoắc Hữu Lễ hít một hơi thật sâu: "Chào buổi tối."
Từ Hồi Chu nghiêng người nhường đường cho anh ấy: "Mang mì tương đen đến à?"
Hoắc Hữu Lễ cười, xách túi giấy vào trong: "Mũi thính thật đấy, là mì tương đen của một tiệm lâu đời, hương vị rất chuẩn." Anh ấy im lặng vài giây rồi lại chột dạ nói thêm: "Tôi tiện đường nên mua thôi."
Thật ra là anh ấy vừa lái xe đi mua.
Nếu mang đồ ăn khuya đến thì anh ấy sẽ có cớ ở lại khách sạn lâu hơn một chút.
Từ Hồi Chu đóng cửa lại, khẽ cười: "Hồi sống ở nước ngoài tôi nhớ hương vị này nhất đấy, ký ức rất sâu đậm."
Động tác của Hoắc Hữu Lễ chợt khựng lại, anh ấy quay đầu lại hỏi: "Trước đây cậu từng sống trong nước à?"
"Sống vài năm, không vui vẻ lắm nên không nhắc đến."
Hoắc Hữu Lễ hít sâu một hơi, tối nay anh ấy thật sự quá bất ngờ! Từ Hồi Chu đang mở lòng với anh ấy sao? Anh ấy đang suy nghĩ định mở lời thì một mùi hương gỗ nhàn nhạt phảng phất qua chóp mũi.
Từ Hồi Chu tiến lên cầm lấy túi giấy, sau đó đi vào phòng ăn: "Ăn trước đi đã, đói lắm rồi."
Hoắc Hữu Lễ ngẩn ra vài giây rồi mới đi theo, lo lắng hỏi: "Bộ cậu chưa ăn tối à?"
Từ Hồi Chu lấy hộp cơm và đũa ra, cười nói: "Ăn lâu rồi." Anh rút đôi đũa đưa cho Hoắc Hữu Lễ trước rồi tiện theo lời anh ấy mà thăm dò: "Giờ này cậu mới tan làm, dạo này bệnh viện nhiều việc lắm sao?"
Hoắc Hữu Lễ ho khan một tiếng, nhận lấy đũa nói: "Không phải bệnh viện nhiều việc mà là do sếp của tôi, hai hôm trước có mấy chuyên gia nước ngoài đến, thảo luận phương án cả ngày…" Anh ấy đang nói thì đột nhiên im bặt.
Tình trạng sức khỏe của Tô Quỳnh Ngọc sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Lục thị, không thể tiết lộ ra ngoài.
Hoắc Hữu Lễ gượng gạo chuyển chủ đề: "Cậu cứ ở khách sạn mãi cũng không tiện, tôi có một căn hộ để không, chưa ai ở, hay cậu đến đó ở tạm đi?"
Từ Hồi Chu vừa trộn mì vừa nói: "Thôi, sắp có chỗ ở rồi."
Hoắc Hữu Lễ ngạc nhiên trong chốc lát rồi lập tức vui mừng: "Cậu mua nhà rồi à?"
"Không phải." Từ Hồi Chu tập trung ăn mì: "Chuyện còn chưa đâu vào đâu cả, khi nào chắc chắn rồi tôi sẽ nói cho cậu biết."
Hoắc Hữu Lễ khuấy mì tương đen, một lúc sau, anh ấy lại đặt đũa xuống, hỏi: "Chuyện công việc…" Anh ấy cẩn thận thăm dò: "Cậu định tìm văn phòng luật sư để làm hay là tự mở?"
Nhà cửa không thể giữ chân Từ Hồi Chu, thế nhưng sự nghiệp thì chắc chắn có thể khiến Từ Hồi Chu ở lại trong nước.
Hoắc Hữu Lễ không nhịn được mà nói: "Nếu cậu muốn mở văn phòng luật sư, tôi có thể giúp cậu."
Từ Hồi Chu nhanh chóng ăn xong mấy miếng mì cuối cùng, rút một tờ giấy lau miệng: "Chuyện này chưa vội."
Hoắc Hữu Lễ đành nuốt những lời định nói vào trong, anh ấy thật sự không có hứng thú ăn uống, tuy nhiên vì muốn ở lại lâu hơn nên đành cố gắng gắp từng sợi mì ăn, kéo dài đến gần nửa đêm mới rời đi.
Sau khi Hoắc Hữu Lễ đi, Từ Hồi Chu nhanh chóng vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, cúi đầu nôn thốc nôn tháo.
Sau khi nôn xong súc miệng xong, Từ Hồi Chu vịn vào bồn rửa mặt, ngón tay run rẩy, anh ngẩng đầu lên, đôi môi ướt nước trở nên nhợt nhạt, trắng bệch trông chẳng kém gì khuôn mặt.
Đã mười năm rồi anh không ăn mì tương đen.
Mà món người đó thích nhất chính là mì tương đen.
Từ Hồi Chu từ từ nắm chặt tay, hít thở sâu mấy lần, cố đè nén cảm giác ghê tởm như bị một con rắn độc rình rập trong bóng tối.
Anh rửa mặt thêm mấy lần cho tỉnh táo, sau đó nuốt viên thuốc của ngày hôm nay mà không uống nước rồi trở về phòng ngủ mở máy tính.
Bây giờ bệnh tình của Tô Quỳnh Ngọc đã trở nặng, đã đến lúc thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch rồi.
Từ Hồi Chu gõ nhẹ bàn phím, một trang web hiện ra:
Viện điều dưỡng Sâm Dưỡng, một viện điều dưỡng sở hữu không gian tự nhiên trong lành nằm giữa rừng xanh xin chào đón quý khách!
...
Ở một nơi khác, Tống Minh Ngạn trở về biệt thự vào đêm khuya, lúc này có một chiếc xe thể thao đi ra, rẽ sang một con đường khác.
Tống Minh Ngạn hạ cửa kính xe xuống nhìn theo, là màu xanh Klein gradient, dù trong đêm tối cũng không thể che lấp nổi sự xa xỉ, anh ta lộ vẻ khó chịu: "Ai lại mới mua xe mới thế?"
Tài xế khẽ đáp: "Tiểu thiếu gia ạ."