Thương thế của Vương Hổ trông thì có vẻ rất nghiêm trọng, khắp người đều bị quấn băng vải, nhưng tất cả chỉ là vết thương ngoài da, nội tạng không bị tổn thương chút nào, nghĩ đến có lẽ nha dịch trong nha môn cũng biết chuyện như thế nào, nên ra tay cực kỳ có chừng mực.
Các nha dịch đó có đáng thương hắn hay không thì chưa rõ, nhưng hắn vì không có tiền khám bệnh, suýt nữa mất mạng vì mất máu, mấy nha dịch kia e là cũng không nghĩ đến sẽ có chuyện này đâu.
Tuyên Nguyệt Ninh lại theo Bùi Ngụ Hành đến y quán thăm hắn một lần nữa, hắn đã có thể cố gắng ngồi dậy, vết thương bị đinh sắt đâm cũng đã đóng vảy. Vừa thấy Bùi Ngụ Hành, hắn liền như thấy người thân, trong mắt không còn sự tồn tại của Tuyên Nguyệt Ninh.
Đối với việc để vai trần, hắn chẳng chút để ý, thậm chí còn định thân thiết mời Bùi Ngụ Hành uống trà, ai ngờ ánh mắt đầu tiên Bùi Ngụ Hành nhìn hắn là ánh nhìn viên đạn. 
Bùi Ngụ Hành cau mày nói: “Trước hết mặc quần áo vào.”
Vẻ mặt chán ghét kia ngược lại khiến Vương Hổ đỏ mặt, hai tay không biết để đâu cho phải, lắp bắp nói: “Bùi Huyện lệnh, quần áo của ta đều rách nát cả rồi, không mặc vào được nữa, lát nữa ta sẽ nhờ người nhà mang y phục tới.”
Từ khi Bùi Ngụ Hành thi đỗ tiến sĩ, trong lòng Tuyên Nguyệt Ninh đã nhẹ nhõm đi nhiều, dường như những ngày khổ cực trước kia đều như mây khói thoảng qua tiêu tán, lần trước đến chỉ mải mê hồi tưởng những công trạng vinh quang của Vương Hổ khi phụ tá Bùi Ngụ Hành, giờ nghe Vương Hổ nói vậy, nàng liếc mắt đánh giá hắn thêm một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play