Tuyên Nguyệt Ninh lập tức nghẹn thở, toàn thân cứng đờ. Lại một lần nữa chạm mặt Trịnh Diệc Tuyết, trái tim trong ngực nàng đập “thình thịch, thình thịch”, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong đôi mắt nàng ẩn giấu biết bao gió bão, như muốn phá tan ngục tù, lao đến phía người đã cướp đoạt tất cả của nàng. Nhưng nàng phải cố ép mình nhẫn nhịn, cưỡng ép bản thân quay đầu trở lại.
Trên mặt nụ cười từng chút một đóng băng, nàng vốn luôn tự nhiên hào phóng, trước nay lúc nào cũng cười tươi, vậy mà đột nhiên không cười nữa. Từ người nàng toát ra khí chất xa cách, như thể chẳng còn thuộc về cùng một bầu trời với mọi người.
Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ khi Trịnh gia tiếp nhận nàng quay về, đã lộ rõ vẻ chán ghét ra sao.
Nàng hít sâu một hơi. Chính nàng cũng là nữ nhi được Tuyên phu nhân cẩn thận nuôi dưỡng, sủng ái, cuối cùng sao lại trở thành người mà họ không dám công bố với bên ngoài là con ruột?
Khi Bùi Ngụ Hành dựa vào chiến công từ Cửa Bắc mà trở thành thanh đao sắc bén trong tay Nữ Đế, Trịnh gia mới mở tiệc linh đình, công khai tuyên bố sự tồn tại của nàng. Khi ấy nàng còn tưởng bản thân cuối cùng đã được Trịnh gia coi trọng. Nhưng hóa ra, cũng chỉ là một trận “hoa trong gương, trăng dưới nước”.
Đến khi nàng nhận rõ bộ mặt thật của họ, cũng thể hiện rõ không muốn dính dáng đến Bùi Ngụ Hành, họ lập tức khôi phục lại vẻ lạnh nhạt ban đầu. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng vẫn dâng lên một luồng uất khí khó tan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play