Tuyên Nguyệt Ninh ngày đêm tăng tốc vẽ, gần như mỗi ngày chỉ chợp mắt được một chút, đến cả trong mơ cũng là vẽ tranh. Cuối cùng, nàng cũng hoàn thành hơn hai mươi bản vẽ mà Tiêu phu nhân công đạo giao trong vòng bảy ngày.
Hai mắt đỏ ngầu, nàng nghiêm túc trao bản vẽ tận tay cho chưởng quầy: “May mà không phụ lòng giao phó.”
Tiểu cô nương mười ba tuổi ở trước mặt, hai quầng thâm mắt đậm sắc, đứng sắp không vững nữa, chưởng quầy liền chủ động cho nàng nghỉ ngơi một ngày. Nàng cũng không khách sáo, chỉ mong sớm về nhà, được nằm trên giường ngủ một lát.
Chỉ có điều, trước khi rời khỏi cửa tiệm, nàng vẫn ghé lại hỏi chưởng quầy xem hôm nay có tính công như thường không, không tính là xin nghỉ.
Chưởng quầy nhìn tiểu cô nương lanh lợi trước mắt, cũng thấy nàng quá vất vả rồi, con nhà nghèo sớm phải lo toan, vẽ khổ cực như thế mà chưa từng than phiền một câu: “Cho con tính công, đây, lấy tiền rồi mau về nhà ngủ một giấc.”
Tuyên Nguyệt Ninh ngáp dài, hai mắt sắp không mở nổi, vẫn cố đếm lại số tiền một lượt, chắc chắn chưởng quầy không đưa thiếu mới yên tâm về nhà, ngã vật ra giường ngủ.
Trong giấc ngủ, cô cảm thấy khăn ấm lau qua mặt, dễ chịu đến mức khẽ rên vài tiếng, rồi nghiêng người sát lại nguồn nhiệt đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT