“Phải thì sao, mà không phải thì thế nào?”
Bùi Ngụ Hành cười nhạt, “Lão trượng cũng quản rộng thật đấy, lão chặn đường ta ở đây là có ý gì?”
Lão nhân ngửa đầu uống cạn bình rượu lục kiến, lắc lắc cái bình trống rỗng rồi quăng vào sọt, nói: “Lâu lắm rồi mới gặp được một tiểu lang quân thú vị như ngươi. Nghe nói ngươi giỏi đánh đàn, vừa khéo ta thì biết uống rượu. Nếu có rảnh, đừng ngại ghé tìm lão già nhàm chán này. Còn nữa, về nói với muội muội nhà ngươi rằng, rượu lục kiến này ngon lắm, khiến ta rất hài lòng.”
Ông ta một tay xách theo đồ câu cá, một tay chắp sau lưng, miệng ngân nga một khúc nhạc không rõ tên mà đi về nhà. Trước khi vào cửa, quay đầu nói với Bùi Ngụ Hành, đang đứng nhìn theo bóng dáng ông đến xuất thần: “Lão họ Thôi, xin chúc Bùi tiểu lang quân được như ý nguyện, thuận lợi tham gia chung tuyển “rút giải”.”
Cánh cửa gỗ bị đóng sầm lại, Thôi Lăng giao đồ cho gia nhân chạy tới đón, vừa đi vừa nhắc đi nhắc lại: “Thú vị, thật thú vị.”
Ánh mắt Bùi Ngụ Hành rời khỏi cánh cửa đã đóng chặt. Hai đứa nhỏ trong nhà đang đùa giỡn chạy ra ngoài, vừa thấy hắn đứng đó bên suối thì sợ đến mức lập tức quay đầu chạy trở lại nhà.
Hắn khẽ gảy chiếc túi thơm buông nơi hông, trong đáy mắt hiện lên một cơn bão dữ dội, quả đúng như hắn nghĩ, phụ thân của hắn vì đụng chạm lợi ích của ai đó, người đó khiến phụ thân của hắn không thể chống cự, đồng thời sai khiến người cùng tộc đứng ra tố cáo ông ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play